Tân An Quỷ Sự

Quyển 5 - Chương 138




Quân Sinh đứng lên, đem mấy cây dù rơi trên mặt đất nhặt lên, cùng Lưu Minh đi về phía Lưu gia. Nàng do dự một chút, rốt cuộc vẫn nhịn không được hỏi một câu, “Đại ca, mới vừa rồi lúc ngươi đi lên thềm đá có nhìn thấy ai không? Ân…… Vật đó cũng có thể không phải vật sống?”

Lưu Minh sửng sốt, “Quân Sinh, ta vừa rồi chỉ thấy ngươi tâm thần không yên, trên mặt còn mang theo nước mắt, còn tưởng rằng ngươi là bởi vì chuyện của Thúy Vũ, chẳng lẽ lại không phải? Mới vừa rồi không phải xảy ra chuyện gì chứ?”

Quân Sinh nhìn nhìn chung quanh, đè thấp giọng nói, “Đi về trước đi, tới trong nhà rồi ta sẽ nói kỹ càng với ngươi.”

Tới Lưu gia, hai người nhìn thấy vị Tưởng cô nương đến từ Tân An phủ cũng đang ở đó. Nàng đang ngồi bên cạnh bàn, nói chuyện gì đó với phụ thân của Thúy Vũ. Nhìn thấy Lưu Minh cùng Quân Sinh tiến vào, nàng nhanh chóng đứng lên, đi đến trước mặt hai người, nhìn Lưu Minh hỏi, “Thế nào? Ngươi cùng Sử Phi và Sử Kim có tìm thấy gì ở trong rừng phong không? Có thấy kẻ khả nghi ở phụ cận không?”

Lưu Minh lắc đầu thở dài, “Không có, rừng cây kia cũng không lớn, chúng ta đã tìm kiếm mỗi tấc đất nhưng chưangr thấy gì cả.”

Nghe hắn nói như vậy, Lưu Xuân lập tức không ngồi được nữa mà đứng lên đi tới bên người Tưởng Tích Tích bên người, cũng bất chấp nam nữ có khác, bắt lấy cánh tay nàng, “Tưởng đại nhân, không thể…… Không thể cứ thế từ bỏ a. Kẻ cắp có khả năng ở nơi khác, cũng không nhất định ở gần rừng phong. Các ngươi không thể mặc kệ nữ nhi của ta nha.”

Tưởng Tích Tích dùng sức gật gật đầu, “Ngài yên tâm, một ngày còn chưa tìm được người thì Tân An phủ sẽ không từ bỏ điều tra. Chỉ là hiện tại sắc trời đã tối, tìm người không dễ. Dáng mai, ta sẽ cùng bọn họ đi ra ngoài, nhất định sẽ đem Thúy Vũ tìm về cho ngài.”

Quân Sinh đỏ vành mắt, đi lên phía trước hành lễ với Tưởng Tích Tích, “Đại nhân, tiểu nữ có chuyện quan trọng muốn báo cáo đại nhân.”

Tưởng Tích Tích thấy nàng sắc mặt thấp thỏm, chưa nói đã rớt nước mắt thì không khỏi lắp bắp kinh hãi, “Quân Sinh cô nương, thỉnh ngươi cứ nói.”

“Mới vừa rồi ta ở trước bậc thêm của Lưu gia có gặp một nam nhân. Hắn đối với ta làm chuyện vô liêm sỉ, nhưng không biết vì sao đột nhiên chuồn mất.” Nói tới đây, Quân Sinh do dự một chút, chung quy cũng không đem chuyện mình nhìn đến một cái đuôi bạc nói ra. Một là lúc ấy sắc trời đã tối, nàng sợ mình nhìn nhầm. Ngoài ra chuyện này cổ quái đến cực điểm, nàng sợ Tưởng Tích Tích cho rằng mình đang hồ ngôn loạn ngữ, không đem lời để trong lòng.

“Ngươi có thấy rõ bộ dáng của hắn không?”

“Sắc trời quá mờ, ta không nhìn rõ lắm nhưng hắn chính là nam nhân chúng ta gặp được ở trong rừng phong hôm qua.”

“Sau đó thì sao, hắn có nói gì không?” Tưởng Tích Tích thấy thần sắc Quân Sinh không đúng, sốt ruột thúc giục nói.

“Hắn nói……” Nàng nhìn thoáng qua Lưu Xuân, đôi tay nắm chặt thành quyền, “Hắn nói Thúy Vũ đã chết, tuy rằng không nói ra rõ ràng nhưng cơ bản là ý tứ này.”

Nghe được mấy chữ “Thúy Vũ đã chết”, Lưu Xuân hé miệng nhưng không phát ra tiếng gì, chỉ là mềm chân ngã ngồi trên ghế. Lưu Minh nhanh chóng đi qua, vừa đấm lưng vừa rót nước, miệng không ngừng truy vấn, “Quân Sinh cô nương, ngươi có nghe cẩn thận không? Lời này không thể nói bừa được.”

Quân Sinh vừa muốn trả lời thì mẫu thân của Thúy Vũ lại đột nhiên vọt ra từ nội thất. Tóc tai bà bù xù, sớm đã không còn bộ dáng sạch sẽ nhanh nhẹn trước kia, “Đúng rồi, đúng rồi, nữ nhi của ta đã không còn nữa. Tối hôm qua ta mơ thấy nàng khóc lóc kể lể với ta, nói mình bị nhốt ở một nơi ẩm ướt lạnh lẽo, không về nhà được. Lúc đó ta đã biết nàng dữ nhiều lành ít. Nữ nhi của ta a, Thúy Vũ của ta a, ngươi chết thật là thảm a.” Bà ta nằm liệt dưới đất, thê thảm khóc lớn.

Thấy Lưu gia loạn thành một đoàn, Quân Sinh vừa khổ sở vừa hối hận. Nàng nghĩ nếu vừa rồi không nói ra thì người Lưu gia còn có thể có chút hy vọng, cho dù là một tia hy vọng xa vời cũng đủ để bọn họ chống đỡ đi quan con đường tăm tối nhất này.

“Các ngươi có phải khóc quá sớm rồi không,” giọng Tưởng Tích Tích vang lên. Nàng đi tới trước mặt cha mẹ Thúy Vũ, “Đừng nói hiện tại còn không biết là ai bắt Thúy Vũ đi, kể cả cái kẻ vừa rồi cũng không hẳn đã nói thật. Có lẽ hắn chỉ cố ý nói ra như vậy, để nhiễu loạn tầm mắt chúng ta, đúng hay không?”

Giọng nói của nàng thanh rất bình tĩnh, tựa như một cây Định Hải Thần Châm tạm thời ổn định những người Lưu gia đang hoảng loạn. Lưu Minh cũng nhanh chóng lau nước mắt, nói với cha mẹ, “Tưởng đại nhân nói đúng, hiện tại là thời điểm hỗn loạn, người còn chưa tìm được thì chúng ta không thể chưa gì đã loạn trận tuyến a.”

Nghe hắn nói như vậy, vợ chồng Lưu thị rốt cuộc ngừng kêu rên, dựa vào ghế nhẹ nhàng khóc nức nở. Tưởng Tích Tích hướng Quân Sinh ra hiệu, hai người cùng nhau đi ra ngoài, vào trong viện.

“Tưởng đại nhân, vừa rồi có phải tôi không nên nói như thế không?” Quân Sinh rưng rưng đôi mắt đẹp, sợ hãi nhìn nàng.

Tưởng Tích Tích lắc đầu, an ủi vỗ vỗ bả vai nàng, “Ngươi lần đầu tiên trải qua loại chuyện này, đâu biết cái gì nên cái gì không nên nói đâu. Mới vừa rồi chắc ngươi cũng sợ lắm. Nếu người kia là hung thủ giết hại Thúy Vũ thì ngươi cũng coi như mới nhặt được một mệnh.”

Quân Sinh cả kinh nói, “Đại nhân, ngươi cũng cho rằng Thúy Vũ đã không còn nữa?”

Tưởng Tích Tích thở dài, “Ta đi qua phòng nàng xem, trên giường dưới đất đều là máu, chứng tỏ lúc ấy nàng bị thương rất nặng. Nếu hôm nay không tìm được người thì chỉ sợ là dữ nhiều lành ít.” Nàng nhìn về phía Quân Sinh, “Hiện tại ngươi nói với ta đi, kẻ kia nói với ngươi những gì?”

Quân Sinh cắn chặt môi dưới, “Hắn nói, hắn nói đồng nữ là mỹ vị nhất, còn nói…… Còn nói Thúy Vũ đã bị hắn ăn luôn rồi. Đại nhân, ngươi nói, hắn có thể không phải người không? Nếu không làm sao có thể …… Như thế nào sẽ……”

Tưởng Tích Tích nhìn chằm chằm thềm đá ngoài cửa, biểu tình càng thêm ngưng trọng, “Nếu là nửa năm trước, ta sẽ cảm thấy ngươi đang hồ ngôn loạn ngữ. Nhưng hiện tại ta đã thấy nhiều việc lạ, cũng cảm thấy cô nương đoán không sai. Chúng ta lần này khả năng lại gặp chuyện lạ rồi.” Nàng ngẩng đầu nhìn Quân Sinh, “Đúng rồi, người kia là Hữu Nhĩ sao?”

Quân Sinh lắc đầu, “Tuy ta không thấy rõ bộ dáng của hắn nhưng trực giác nói cho ta biết hắn không phải Hữu Nhĩ. Hữu Nhĩ vừa thấy chính là một hài tử choai choai, cũng không khiến người ta cảm thấy sợ hãi. Mà người nọ cho ta cảm giác đáng khinh đến cực điểm, khiến người ta không rét mà run.”

***

“Rừng phong không có cái gì sao?” Yến Nương nhướng mày hỏi.

“Không có, trừ bỏ mấy nha dịch thì nửa cái quỷ ảnh cũng không có.” Hữu Nhĩ cầm lấy một quả đào gặm một ngụm, nhíu nhíu mi tỏ vẻ ăn không ngon, liền ném nó sang một bên, lại cầm lấy một quả khác mà ăn.

“Chẳng lẽ ta đã đoán sai sao? Nhưng đóa hoa mẫu đơn trên công đường kia xác thật tản ra một cỗ yêu khí mà.”

“Trong rừng phong không có, chứng tỏ hắn không ở đó. Đúng rồi, hôm nay ta còn cứu nữ nhân kia một mạng a. Cũng coi như là lấy ơn báo oán.” Hữu Nhĩ nhún nhún vai, tấm tắc thở dài.