“Ta lúc ấy nhận lệnh của lão tộc trưởng, đem nữ nhi của ông ta giao cho Lãnh lão gia vừa lúc đi ngang qua bờ biển. Đến lúc trở về thì lại phát hiện toàn bộ tộc nhân đều bị Đam Sinh kia ăn rồi. Nhiều năm như vậy tới, ta đều sinh hoạt ở Ngọc Hà, chỉ vì Lãnh Ngọc còn ở nơi này. Nàng ở một ngày, ta liền không đành lòng bỏ nàng mà đi, lưu nàng một người ở chỗ này sống.”
“Nếu Đam Sinh kia ăn thịt tộc nhân của ngươi thì vì sao ngươi lại không để ta giết nó?”
Ánh sáng trong mắt Dư Xán Nhi ảm đạm xuống, “Ta cũng hận nó, hận thấu xương, nhưng nếu nó chết thì thiên hạ sẽ đại hạn không ngừng, dân chúng lầm than. Đam Sinh ba mươi năm thức tỉnh một lần, mỗi lần đều có thể mang đến đầy đủ nước mưa, giải cứu vô số nạn dân, ta…… Không thể bởi vì oán thù cá nhân mà mang đến đại nạn cho dân gian.”
“Nhưng một khi Đam Sinh thức tỉnh sẽ ăn người a.” Lưu Tự Đường nói ra nghi vấn trong lòng.
“Đam Sinh là linh thú, từ khi thư sinh kia không cho nó ăn thịt người thì nó chưa từng ăn người, cho nên các ngươi cứ việc yên tâm.”
Khổng Chu cùng Lưu Tự Đường đều không nói, bọn họ nhìn người cá trước mặt, trong lòng mãnh liệt dâng lên một cỗ kính ý.
Qua hồi lâu, Khổng Chu thật sâu khom lưng hành lễ, Lưu Tự Đường cũng làm theo, “Tộc người cá lòng mang đại nghĩa, tại hạ thực sự khâm phục, ngươi yên tâm, thù của Lãnh tiểu thư chúng ta nhất định sẽ giúp ngươi báo.”
Dư Xán Nhi nhanh chóng đáp lễ, “Hai vị công tử hiểu lầm ý tứ của ta rồi. Ta không muốn hướng thôn dân trả thù. Sau khi Lãnh Ngọc chết, ta chưa rời đi là vì một việc khác.”
Lưu Tự Đường vừa định hỏi chuyện gì thì Khổng Chu đột nhiên huých tay hắn, nhẹ giọng nói, “Hiền đệ, tiếng ngáy kia hình như từ nãy đến giờ không thấy vang lên.” Lời vừa nói ra, ba người đều trừng lớn đôi mắt, đồng thời nhìn xuống phía đáy đầm nước. Bọn họ thấy trong hồ nước sâu có một đôi mắt như hai ngọn đèn lồng, sắc vàng cam, bên trong phiếm chút huyết hồng quang, đang nhìn chằm chằm vào tảng đá bọn họ đang đứng.
Dư Xán Nhi sợ tới mức phát ra một tiếng kêu sợ hãi, không cẩn thận đã ngã vào trong hồ nước, Khổng Chu cùng Lưu Tự Đường vừa định đi kéo hắn thì trong nước nổi lên một con sóng lớn, hướng bọn họ mà đánh qua, thẳng đến khi hai người không dậy nổi. Chờ bọn họ lại một lần nữa bò dậy thì lại bị tình huống trước mặt làm cho kinh sợ ngây người: Thân rắn thô to của Đam Sinh đang vòng lại, siết chặt Dư Xán Nhi ở bên trong, đầu rắn cao cao ngẩng lên, hai cái lưỡi chẻ ngọn phun phì phì, ở trên cổ Dư Xán Nhi liếm một chút.
Dư Xán Nhi đã bị dọa đến nằm liệt, đuôi cá của hắn không đong đưa nữa, thân thể giống bị đông cứng, thẳng tắp cắm ở trên mặt nước.
Khổng Chu lau mặt, cùng Lưu Tự Đường nhìn nhau liếc mắt một cái, đồng thời giơ kiếm trong tay, chuẩn bị muốn liều chết một bác, cứu Dư Xán Nhi.
Nhưng đúng lúc này, con cự xà kia run rẩy cái đuôi, thân thể uốn lượn hướng ngoài động bơi đi, bơi tới bên đám cây leo trước động, cái đầu cực đại của nó quay trở lại, nhìn về phía Dư Xán Nhi ở trong nước, hướng hắn nhẹ nhàng gật đầu.
Lại một con sóng lớn đánh úp lại, Đam Sinh chui vào đáy nước, xuyên qua đám cây leo, thân rắn uốn lượn, lúc chìm lúc nổi mà bơi, một lát liền không thấy bóng dáng.
“Thật là một con linh vật, nó biết ngươi cứu tánh mạng nó cho nên không đả thương ngươi, cũng coi như là tri ân báo đáp.” Lưu Tự Đường nhìn nước sông mênh mang, nhẹ giọng nói nhỏ. Hắn đem Dư Xán Nhi kéo lên mặt nước, “Mới vừa rồi mới nói một nửa, ngươi rốt cuộc là vì sao lại ở lại đây?”
Dư Xán Nhi kinh hồn chưa định, lúc này thở hổn hển một lúc mới nói với hai người, “Thật không dám giấu diếm, ta lưu lại là vì một hài tử.”
“Hài tử?”
“Ta là nghe lén đến các ngươi cùng Hề Thành nói chuyện mới đuổi tới nơi này……”
“Đứa bé kia là Hề Thành sao? Đứa nhỏ này cùng sự việc kia thì có liên quan gì đến nhau?”
Dư Xán Nhi cúi đầu, hai dòng nước mắt đục rơi xuống hốc mắt, “Mười năm trước, vào ngày đó, nàng bị bọn họ đánh thành trọng thương, dùng hết sức cuối cùng bò vào một động băng ở giữa sông. Nhưng những thôn dân độc ác đó vẫn không buông tha nàng, bọn họ vung mái chèo, hướng người nàng ném tới, đánh gãy mỗi một đoạn xương trên người nàng. Lúc ấy ta đang trốn ở bên cạnh, muốn bơi qua giúp nàng nhưng lại bị nàng dùng ánh mắt ngăn trở, bởi vì khi đó nước sông đã rất cạn, chỉ còn một vũng nước không đến nửa mẫu, nếu tùy tiện nghĩ cách cứu viện, thì sẽ chỉ chết thảm cùng nhau mà thôi. Trừ chuyện đó, nàng còn có một việc muốn ta hoàn thành, đó chính là hài tử của nàng. Nàng dùng tiếng ca chỉ có người cá hiểu để nói với ta, nàng có một hài tử, đang ở bên trong thôn, muốn ta nghĩ cách để nó không phải rơi vào kết cục giống mình. Nhưng nàng còn chưa kịp nói với ta đứa nhỏ kia là ai thì đã bị mất máu mà chết.”
“Đứa nhỏ kia là Hề Thành sao?” Lưu Tự Đường trừng lớn đôi mắt.
Dư Xán Nhi lau nước mắt, “Ta cũng là gần đây mới biết được. Ngày đó, chính là lúc ta phát hiện Dư Xán Nhi chân chính đã chết, lại mượn xác hắn thì thấy Hề Thành. Hắn ở trong nước dù chưa biến thành đuôi cá, nhưng dáng người phiêu dật, hình thái thản nhiên kia đều khiến ta hiểu hắn không phải con người. Hơn nữa, ta còn phát hiện trên cánh tay hắn có một cái bớt hình vảy cá, giống hệt mẫu thân hắn.”
Khổng Chu nhìn Dư Xán Nhi, “Ta còn có vài điều chưa suy nghĩ cẩn thận, việc Lãnh tiểu thư hoài thai sinh con chẳng lẽ thôn dân không biết sao? Còn có, cha ruột đứa nhỏ này là ai?”
Dư Xán Nhi cúi đầu, “Ta cũng chỉ suy đoán, người cá vốn không giống con người, thời gian hoài thai không có biểu hiện gì, hơn nữa nàng sống một mình, cho nên nếu không bị người phát hiện cũng là bình thường. Nàng khả năng thần không biết quỷ không hay mà sinh hạ hài tử, nhưng cũng biết chính mình không sống được bao lâu nên liền đem hài tử kia giao cho một thôn dân còn có chút giao tình, chính là Hề bá, sau đó liền thản nhiên chịu chết. Con cha ruột của hài tử thì ta thật sự không biết là ai.”
“Cho nên ngươi lưu lại nơi này, chính là muốn nhân lúc không ai biết thân phận của đứa nhỏ thì dẫn hắn rời đi sao?” Khổng Chu tiếp tục hỏi.
“Cũng không đơn thuần chỉ là là như thế, ta cũng muốn đem tro cốt của nàng về Nam Hải, rốt cuộc, nơi đó mới là quê hương của chúng ta. Ta nghĩ chỉ có như vậy mới cởi bỏ được khúc mắc của nàng, để nàng không tiếp tục làm ác nữa.”
Ánh chiều tà rải trên mặt sông, đem nước sông chiếu đến lấp lánh tỏa sáng, giữa sông có lấp ló mấy cái đầu tóc đen, truyền ra từng trận tiếng cười vui sướng.
“Hề Thành, mau xuống dưới nha, lần trước không cùng ta so, lần này còn không dám a, thật là người nhát gan.”
Hề Thành ngồi ở trên bờ, hướng Nhị Ngưu Tử ném một hòn đá, “Các ngươi mau trở về đi, gần đây đừng vào trong sông chơi đùa nữa, vạn nhất xảy ra chuyện gì thì làm sao giải thích với cha mẹ các ngươi đây.”
Nhị Ngưu Tử hướng hắn lè lưỡi, trong miệng thế nhưng lại hát vang một bài hát tự chế, “Hề Thành là kẻ nhát gan, mỗi ngày ở nhà uống nước rửa chân……”
Hề Thành tức quá nhặt lên một cục đá ném vào đám Nhị Ngưu Tử. Nhị Ngưu Tử làm sao chịu buông tha hắn, liền cùng mấy đứa nhỏ khác lên bờ, hai người cầm tay, hai người cầm chân, hợp lực đem Hề Thành ném vào trong nước.”