Lưu Tự Đường theo tay hắn chỉ nhìn lại thì quả nhiên thấy một người đang nổi trên mặt nước, thân mình khi chìm khi nổi, tùy thời có thể bị nước sông cắn nuốt. Hắn đem đứa bé trong tay cho Hề Thành, “Các ngươi ở chỗ này chờ ta, vô luận phát sinh chuyện gì cũng đều không được xuống nước.” Hắn vừa chạy vừa cởi quần áo trên người, đem Thanh Phù kiếm ném ở bụi cỏ bên cạnh, chỉ mặt trung y mà nhảy vào trong sông.
Nước sông cực kỳ lạnh, khiến mỗi lỗ chân lông trên người Lưu Tự Đường đều bị đông lạnh đến co rút lại. Hắn liều mạng đong đưa cánh tay cùng đôi chân dài, cấp bản thân chút nhiệt lượng, sau đó mới hướng người nọ bơi tới. Bơi được một nửa hắn liền lặn xuống, lúc này mới thấy rõ đó là ai. Đó là con dâu Nghiêm gia. Hai mắt nàng ta nhắm nghiền, thân mình tựa hồ nằm ở trên mặt nước, theo cơn sóng mà lúc lắc ra phương xa.
Lưu Tự Đường hít một hơi thật sâu, lại một lặn xuống lần nữa, hướng tới thân ảnh phía trước mà đi qua. Mắt thấy sắp tới bên người nàng thì đột nhiên một đám cỏ nước dạt tới, thiếu chút nữa là trùm lên người hắn. Cũng may hắn biết bơi tốt, thân mình lại linh hoạt, ở trong nước đảo một chút là có thể vòng qua.
Nhưng hắn vừa mới tránh được đám rong rêu thì lại phát hiện bóng người phía trước không thấy đâu. Lưu Tự Đường rất là khó hiểu, rõ ràng vừa rồi nàng còn nổi ở đằng sau đám rong rêu cơ mà, sao lại lập tức biến mất không thấy tăm hơi gì chứ? Hắn nhìn quanh đó tìm kiếm nhưng chỉ thấy sóng nước mênh mông chứ không có đến nửa bóng người.
Đúng lúc này, phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng “Bùm”, dường như có thứ gì đó rơi vào trong nước, làm bắn lên bọt nước khiến mắt hắn chua sót. Lưu Tự Đường xoa nắn mí mắt, muốn nhanh chóng đem tình huống nhìn cho rõ ràng. Nhưng trong lòng bàn tay hắn chợt lạnh, giống như bị một cái tay lạnh băng kéo xuống, chìm vào trong làn nước.
Mũi hắn ngửi thấy mùi máu tươi, ngọt ngào, nhàn nhạt khiến hắn cả người rét run, ngực co lại thành một đoàn. Hắn không màng chua xót, dùng hết sức lực mở hai mắt, lại bị hình ảnh trước mắt làm cho kinh ngạc đến thiếu chút nữa quên nín thở.
Trước mặt hắn là một đóa hoa, đỏ trắng đan xen, to lớn vô cùng. Nó lơ lửng trong nước, có vẻ đơn bạc, bất lực, máu từ cánh hoa phiêu tán ra, đem mặt nước nhiễm đỏ bừng.
Lưu Tự Đường si ngốc nhìn nó, còn chưa hiểu chuyện này là chuyện gì, thì trong đầu lại đột nhiên ong một tiếng, hiểu ra: Không, đây nào phải hoa, mà rõ ràng là một người. Áo bào trắng của nàng bị máu tươi nhiễm hồng, thoạt nhìn giống như cánh hoa kiều diễm, máu vẫn đang chảy, chạm vào nước sông liền tản ra, hóa thành từng sợi tơ màu đỏ, đẹp đến.
“Phanh”, trên mặt sông đột nhiên truyền đến một tiếng vang lớn. Lưu Tự Đường híp mắt nhìn lên trên thì thấy trên mặt có bóng chân của nhiều người. Tiếng bọn họ thét to xuyên thấu qua nước sông khiến nó trở nên nhỏ bé, khiến hắn không nghe được bọn họ đang hét cái gì.
“Phanh”, lại là một tiếng, lần này Lưu Tự Đường thấy rõ ràng. Thứ vừa đập lên mặt nước mà một cái mái chèo, giống như cái của Lão Nghiêm Đầu nhi. Nó hung hăng nện lên vai của nữ nhân ở trong nước, liền đập nát xương cốt gầy yếu của nàng.
“Không cần.” Lưu Tự Đường phát ra một tiếng kêu sợ hãi, thanh âm hóa thành một chuỗi bọt khí bay tới mặt nước, nhưng lại không thể ngăn cản những mái chèo liên tiếp rơi xuống kia. Hắn liều mạng bơi về phía trước nhưng thân thể lại giống bị cái gì đó giữ lại khiến hắn luôn cách một khoảng so với nữ nhân và những tên “Đồ tể” phía trên mặt nước.
Mái chèo từng cái đập lên người nữ nhân kia, đập nát cáu đầu, cổ và cánh tay nàng ta. Nàng nhìn Lưu Tự Đường, ánh mắt trống rỗng như một con búp bê, nhưng búp bê không cười còn nàng thì có. Nụ cười mỹ lệ kia ở trên một cái đầu bị tàn phá có vẻ càng thêm chua xót cũng làm Lưu Tự Đường không đành lòng tiếp tục xem tiếp, chỉ có thể nhắm mắt lại, mặc cho nước mắt từ khóe mắt chảy xuống.
Tiếng “Bang bang” rốt cuộc ngừng lại. Lưu Tự Đường cố đem dũng khí mở hai mắt ra nhưng lúc này xung quanh không còn gì, trừ bỏ mùi máu tươi đã thâm nhập vào mũi hắn. Chẳng lẽ vừa rồi hết thảy đều chỉ là một hồi ảo ảnh sao? Nhưng sao hắn lại nhìn thấy một màn hành hạ đến chết kinh tâm động phách như thế chứ? Hoặc là nói ai đã khiến cho bí mật phủ bụi lâu ngày này phơi ra trước mắt hắn?
Còn chưa kịp nghĩ lâu thì mùi máu lại từ xa phiêu tới. Lưu Tự Đường trong lòng cả kinh, chẳng lẽ một hồi vừa rồi không phải ảo ảnh mà là chân thật sao? Đầu óc hắn hỗn loạn thành một mảnh, sắp bị rối loạn đến hỏng rồi thì hắn lại thấy một bóng người đang trôi về phía mình, mang theo cả tia máu.
Chờ hắn phản ứng lại thì Lưu Tự Đường đã đem người kia ôm vào trong ngực. Lần này không phải ảo ảnh, người kia đúng là Nghiêm Điền Nhi tức phụ. Nàng hai mắt nhắm nghiền, thân thể cương lên, không có nửa điểm sinh khí.
Lưu Tự Đường nâng nàng bơi về phía bờ sông, vừa bơi vừa cảm thấy không thích hợp. Tức phụ Nghiêm gia không phải sắp sinh sao? Sao bụng đột nhiên thu nhỏ? Còn có, máu này sao lại càng ngày càng nhiều, không sao ngăn được chứ?
Đột nhiên suy nghĩ cẩn thận liên hệ nhiều việc thì hắn khẽ nhếch miệng hướng bụng nàng ta nhìn lại, rốt cuộc thấy được một màn mình không muốn nhìn thấy nhất: Bụng nàng ta bị cắt mở toàn bộ, giống như một quả dưa hấu đang há cái miệng to, mọi thứ trong bụng đều có thể nhìn rõ, trừ bỏ hài tử vốn đã thành hình.
“Hài tử……” Trong lòng Lưu Tự Đường phát ra một tiếng thật dài ai thán, nhất thời không biết nên thấy may mắn hay là khổ sở. Hắn dùng sức cắn môi, đem bi thương trong lòng hóa thành động lực mà liều mạng bơi vào bờ.
Thi thể của tức phụ của Nghiêm Điền Nhi được đặt trong sân Nghiêm gia, không ai biết nàng làm như thế nào mà mổ bụng mình, sau đó đem hài tử ra, đặt dưới tàng cây trong rừng. Trương tẩu là người cuối cùng nhìn thấy nàng thì nói lúc đó tinh thần nàng đã không bình thường, mới có thể nói với mình một phen hồ ngôn loạn ngữ như thế. Nhưng tất cả mọi người đều biết, tinh thần có không bình thường đến thế nào tì cũng không có khả năng có người tự rạch bụng mình rồi sau đó lại nhảy sông tự sát.
Trong lòng mỗi người đều có đáp án, nhưng bọn họ đều không muốn nói ra cái đáp án này, giống như một khi nói ra thì chính mình sẽ là người tiếp theo gặp nạn, giống như ba người nhà Nghiêm gia.
Hài tử thì tạm thời được an trí ở một nhà có tiểu hài nhi, sau khi uống sữa xong thì rất nhanh đã ngủ mất. Lưu Tự Đường thấy hắn an ổn, lúc này mới hơi thư hoãn trong lòng, cùng Hề Thành đi về nhà. Dọc theo đường đi, hắn đều im lặng, cảnh hành hạ thảm thiết trong Ngọc Hà vẫn ám ảnh tâm trí hắn không rời đi. Lưu Tự Đường chỉ cảm thấy cổ họng đau đau, tim đập gia tốc, trong bụng đột nhiên căng thẳng liền ghé vào bờ ruộng mà nôn toàn bộ đồ trong bụng ra.