Tân An Quỷ Sự

Quyển 18 - Chương 665




Lão đạo dùng khóe mắt chìn chằm chằm vào lân trùng, tròng mắt sáng đến kinh người, chờ nàng hoàn toàn bò ra khỏi tai Hổ hủy thì thân mình hắn bỗng trầm xuống, một lần nữa hóa thành những hạt cát mỏng, vô thanh vô tức mà bò về phía lân trùng kia.

Yến Nương đã phát hiện lão đạo biến mất nhưng hiện tại gió lạnh thổi từng trận bốn phía đều là cát bụi, nàng căn bản không thể phân biện được mảnh bụi nào là do hắn hóa thành. Trong lúc chần chừ, nàng cảm thấy cái đuôi bị đâm đau, giống như có một hạt cát chui vào trong vảy của nàng vậy. Nàng kinh hãi, liều mạng đong đưa cái đuôi dài, nhưng đống cát này cực nhỏ, bám trên vảy, dính đến gắt gao căn bản không trừ bỏ được.

Trong lúc hoảng loạn, bên tài nàng chợt truyền đến một giọng nói, lạnh buốt mang theo đạm mạc, “Lâm Kính Ẩn, ngươi là đối thủ khó chơi nhất ta từng gặp, sau khi ngươi chết thì thế gian này cũng thiếu mất nhiều việc vui rồi.” Sau đó giọng hắn lại nhiều thêm vài phần tàn nhẫn, “Nhưng ngươi sống lâu một ngày thì ta không thể ngủ yên một ngày, cho nên hôm nay ta chỉ đành tiễn ngươi một đoạn đường, cũng thỏa mãn tâm ý của ngươi, để ngươi và hắn đoàn tụ với nhau dưới âm phủ.”

Hắn vừa dứt lời thì cỗ cát bụi kia liền quấn quanh thân thể thon dài của con lân trùng, đem mọi khe hở giữa vảy của nó lấp đầy.

Con lân trùng vặn vẹo thân mình ở trên cát sỏi, vầng sáng nhạt trên người nàng không thấy đâu nữa, toàn bộ thân mình đều ảm đạm, xám xịt, không khác gì một con rắn bình thường. Nàng có thể cảm giác được đống cát bụi này quấn mình càng lúc càng chặt, cạy hết đống vảy quanh thân nàng lên, sau đó theo khe hở chui vài trong da thịt của nàng.

Trước khi mất đi ý thức, trước mắt nàng xuất hiện một người, hắn bước đi như long hành hổ bộ, khí thế bất phàm, thân khoác ngân giáp, cầm trường côn trong tay. Nàng và hắn cách nhau một mặt hồ trong suốt, khi nhìn lén hắn từ dưới, nàng cũng đồng thời nhìn thấy con chim đã nhiều ngày vòng vòng trên đầu. Nàng hoảng loạn liền biến thành lân trùng, muốn chui vào trong bùn để tránh né, nhưng già lâu la đã phát hiện ra tung tích của nàng, vì thế nó nhẹ rít lên một tiếng, như mũi tên lao xuống. Nàng cho rằng mình chắc chắn tan xác rồi nhưng ai ngờ nam nhân kia bỗng nhiên tiến vào trong nước, thân hình cường tráng khom lại ngăn cản móng chim, bảo hộ nàng bên dưới.

Trong một khắc kia nàng hiểu cảm giác được người ta bảo hộ là thế nào. Hiện tại nàng lại rơi vào hoàn cảnh sống chết, nhưng người nguyện ý dùng sinh mệnh để bảo vệ nàng đã sớm rời xa.

“Huynh trưởng,” nàng thản nhiên khép măt lại, không giãy dụa nữa, chỉ nói, “Huynh trưởng, ta tới bồi ngươi.”

Bên tai nàng lúc này truyền đến tiếng vó ngựa vội vã, trong lúc mơ hồ có một bóng người hiện lên trước mặt, như một đạo hồng quang, chiếu lên đỉnh đầu nàng.

“Tận cùng của cực nam có Minh Linh thụ, 500 năm là mùa xuân, 500 năm là mùa thu, 500 năm ra hoa, 500 năm kết quả, hoa nở, quả rơi thu hút oan hồn. Yêu đạo kia giết người vô số, rốt cuộc cũng phải chịu quả báo, hôm nay chính là ngày ngươi nợ máu trả bằng máu.”

Nàng biết giọng nói này, vì thế nàng cố sức mở mắt ra, ngước mắt nhìn hắn. Dáng người hắn cao dài, ôn tồn, lễ độ, giống như một làn gió xuân trong trời đông giá rét. Hắn không phải người kia, nhưng giờ khắc này bóng dáng hai người chậm rãi hợp lại, hóa thành một cái bóng mênh mông, lấp đầy lòng nàng.

Dưới cái nhìn chăm chú của Yến Nương, Trình Mục Du chậm rãi giơ lên cành cây trong tay, nhánh của nó vươn ra như nấm, đỏ như lửa, mặc dù ở trong trời đêm nhưng vẫn lộ ra sinh cơ bừng bừng, giống như đó là màu sắc duy nhất trong trời đất này.

“Đây là Minh Linh sao?”

Yến Nương không tự giác nói ra câu này, nhưng nàng vừa nói ra tên cái cây kia thì bỗng thấy cát bụi trên người rời ra, theo vảy rồng rơi trên mặt đất, xoay trong tụ lại, hóa thành bộ dáng lão đạo kia.

Trên mặt hắn là hoảng loạn, sợ hãi, trộm liếc cành cây trong tay Trình Mục Du, sau đó thất tha thất thểu cất bước, tập tễnh chạy về phía trước, giống như đằng sau chính là mãnh thú, có thể nháy mắt dồn hắn vào chỗ chết,

“Yêu đạo, ngươi đừng mơ chạy trốn.”

Hữu Nhĩ nhảy lên giữa không trung, cầm tích trượng, ở trong không trung vòng một nửa hình cung hoàn mỹ ném xuống đỉnh đầu lão đạo kia. Lão đạo nghe được động tĩnh thì xoay người tránh đi, cùng Hữu Nhĩ triền đấu thành một đoàn, nhưng hắn vẫn cực kỳ kiêng kị Minh Linh kia, lại đã mất một cánh tay nên không phải đối thủ của Hữu Nhĩ, mắt thấy sắp không chống đỡ được.

“Phu nhân,” giọng Trình Mục Du từ trên đỉnh đầu truyền đến, hắn cúi người, nâng con lân trùng trong tay, ôn nhu nói, “Sao nàng lại bị thương nặng như thế?”

Lời còn chưa dứt thì tay hắn đã bị người ta đánh mạnh một phát, lân trùng lại rơi xuống đất, cuộn thành một đoàn trên nền cát sỏi.

“Mục Du, ngươi biết nàng là ai không? Nàng ta chính là phản đồ của triều đình, vì tìm chứng cớ, muốn dồn Trình gia vào chỗ chết nên mới cố ý tiếp cận ngươi. Ngưoi có phải điên rồi nên mới cứu nàng không?”

Trình Mục Du nhìn phụ thân mình đang hét to lên với mình, thì trong bi phẫn có chút thương hại: Trình Đức Hiên râu tóc bay tứ tung, trong mắt là hung quang, che kín tơ máu, thoạt nhìn đã gần như điên cuồng, sớm đã không còn bộ dáng hào hoa phong nhã trước đây nữa.

“Chứng cứ? Phụ thân, nàng muốn tìm chứng cứ gì? Chứng cứ ngài độc sát tiên đế sao?” Trình Mục Du bước lên một bước về phía ông ta, cơ hồ dán lên người ông ta, “Phụ thân, ngài mau thu tay lại, đừng bước tiếp xuống vực nữa, tội nghiệt của ngài đã quá nhiều rồi.”

Trình Đức Hiên ngẩn ra, lẳng lặng mà nhìn chằm chằm Trình Mục Du, sau đó bỗng nhiên “Cạc cạc” cười vài tiếng, “Ngươi đang nói cái gì? Mục Du, ta làm mọi thứ đều là vì ngươi, vì Trình gia. ngươi có tư cách gì mà giáo huấn ta? Người không có tư cách giáo huấn ta nhất chính là ngươi.” Ông ta bỗng nhiên nghiêng đầu, nhìn về phía cành cây trong tay hắn, sau đó nhân lúc hắn chưa chuẩn bị mà giật lấy ném trên mặt đất, “Đây là cái thứ đồ bỏ gì, chỉ là một nhánh cây rách nát, thế nhưng có thể làm hỏng chuyện tốt của ta sao?”

“Minh Linh” rơi xuống đất, lại bị Trình Đức Hiên hung hăng dẫm mấy chân, cành cây vỡ thành mấy đoạn, “lá cây” giống như mây đỏ cũng biến thành một đống bùng nhùng.

“Đây là cái gì? Bông vải sao?” Trình Đức Hiên nhìn chằm chằm đống bùng nhùng dưới chân, trên mặt lộ ra thần sắc nghi hoặc, do dự nói ra suy đoán của mình, sau đó ông ta bỗng nhiên hít hà một hơi, trong mắt lập lòe ánh sáng. Lúc Trình Mục Du còn chưa kịp ngăn cản thì ông ta đã quay đầu la lớn lên với lão đạo đang bị Hữu Nhĩ đánh đến không có chút sức lực chống cự kia, “Đạo trưởng, nhánh cây này căn bản không phải Minh Linh gì cả, nó là giả, chỉ là bông vải được nhuộm chu sa, là bọn họ cố tình mang tới để dọa ngài thôi.”