Tân An Quỷ Sự

Quyển 13 - Chương 420




Ba người ở gần huyện nha của Liêu Dương tiếp tục thủ bốn ngày nhưng cũng không phát hiện chuyện gì dị thường. Mấy ngày nay, Xảo Vân kia cũng ra ngoài vài lần nhưng nàng ta không phải đi tiệm may làm xiêm y thì là đi mua bột nước, phấn mặt, trừ bỏ mỗi lần đều phải ngồi một cái kiệu cực lớn đi ra ngoài, thì cũng không có chỗ nào khác khả nghi. Đám người Trình Mục Du thì lại khá vất vả, mấy ngày nay nắng nóng, không trung không có một gợn mây, không một chút gió, mặt trời giống như một mặt gương to, đem mặt đất nướng thành khô cong, đến cả ve cũng bị phơi đến héo, chỉ thi thoảng mới phát ra vài tiếng kêu rách nát.

Nhưng đám người Trình Mục Du không thể không canh ngoài huyện nha mười hai canh giờ một ngày. Bọn họ ở trong một căn nhà rách nát, phòng ở không có mái che, mặt trời chiếu thẳng xuống đem nó biến thành một cái bếp lò, người ở bên trong liền thành thịt nướng trong lò, gương mặt đen biến đỏ, cổ phơi ra, mồ hôi rơi như mưa, vô cùng khổ sở.

Hữu Nhĩ đương nhiên còn khổ sở hơn người khác, tầng lông màu bạc trên người nó giống như một cái áo lông chồn thượng đẳng, không chỉ hút nhiệt còn không dễ tán nhiệt, che ở trên người thì khiến nó chỉ cảm nhận được hai chữ “Mất hồn”.

Cho nên mặc dù hiện tại sắp tới chạng vạng, mặt trời đã bắt đầu chậm rãi thu mình dưới ánh chiều tà nhưng mồ hôi từ trên người nó chảy xuống vẫn thành một vòng nho nhỏ trên đất, tuy mặt đất sắp bị mặt trời phơi khô nhưng Trình Mục Du vẫn chú ý tới điểm này. Vì thế hắn gỡ túi nước ở bên hông xuống, muốn đưa cho Hữu Nhĩ, nhưng tay vừa sờ vào hắn mới phát hiện nước bên trong đã uống hết. Đang không biết phải làm sao thì Từ Tử Minh bưng một cái thùng gỗ bị mẻ một miếng đi vào, hướng hắn nói, “Đại nhân, thừa dịp nước giếng còn mát, ngài cùng vị tiểu huynh đệ này nhanh uống đi, cũng rửa mặt luôn.”

“Ngươi thì sao?” Thấy hắn chạy đến mồ hôi đầy đầu, Trình Mục Du có chút đau lòng.

“Vừa rồi ở bên cạnh giếng tiểu nhân đã uống rồi.” Từ Tử Minh vừa nói vừa đem thùng gỗ đặt trên mặt đất, tay phải theo bản năng xoa xoa bàn tay trái thiếu hai ngón tay, nhìn Trình Mục Du nở một nụ cười hàm hậu.

Hữu Nhĩ đã nóng đến cực điểm, nhìn thấy xô nước kia thì hắn nhào qua, vốc nước lên uống “Ừng ực ừng ực” hơn phân nửa thùng. Lúc này hắn mới nhớ tới Trình Mục Du, liền có chút ngượng ngùng đem thùng gỗ dịch về phía hắn nói, “Đại nhân, ngài cũng uống đi, cẩn thận đừng để bị nóng đến hỏng người.”

Trình Mục Du đem số nước còn dư lại cho vào trung túi nước, “Để dành đi, còn không biết sẽ phải thủ bao lâu nữa, nói không chừng sẽ còn phải dùng đến.” Nói xong, hắn lại nhìn Từ Tử Minh liếc mắt một cái, “Từ đại ca, vừa rồi vác thùng gỗ đi lâu như thế, có phải tay ngươi có chút không khỏe không?”

Từ Tử Minh nhanh chóng lắc đầu, “Không đáng ngại, không đáng ngại, tiểu nhân làm gì có kiều quý như thế, hơn nữa mấy ngày nay được đại nhân chiếu cố, vết thương trên người ta đã khỏi nhiều rồi, hiện tại chớ nói là làm cu li, chính là muốn ta hành quân đánh giặc cũng không vấn đề gì.”

Hữu Nhĩ uống đã nước rồi nên tâm tình tốt hơn không ít, hắn cợt nhả tiếp lời nói, “Hành quân đánh giặc hả? Khi còn trẻ Từ đại ca ở trong quân đội hẳn cũng là người dũng mãnh, lấy một địch ba, không nói chơi đi.”

Lời này như một đòn cảnh cáo, Từ Tử Minh nhất thời liền ngây ngẩn cả người, qua một hồi lâu, mới ấp úng nói, “Tiểu…… Tiểu huynh đệ, ngươi nói cái gì vậy, ta chưa bao giờ tham gia quân đội……”

Hữu Nhĩ chớp chớp đôi mắt, trong miệng khó hiểu nói, “Thế hai ngón tay này của ngươi không phải do bị cung tiễn bắn xuống dưới sao?”

Nếu câu vừa rồi của hắn chỉ là một gậy đập xuống thì những lời này lại giống như thiên thạch rơi xuống đầu. Từ Tử Minh toàn thân như bị đông cứng, chỉ có một đôi mắt còn động đậy. Hiện tại ánh mắt hắn dừng trên mặt Trình Mục Du, né tránh, âm tình bất định, trong lòng giống như nhận dày vò rất lớn.

Trình Mục Du chậm rãi ngẩng đầu, mắt đối mắt với Từ Tử Minh, sau đó lại chợt nhìn về phía Hữu Nhĩ, trên mặt là thần sắc cực kỳ nhẹ nhàng, “Sao lại do trúng tên, hắn là do làm việc nhà nông bị lưỡi hái cắt phải. Hữu Nhĩ, cũng có lúc ngươi nhìn lầm rồi.”

Hữu Nhĩ vừa muốn phản bác, lại đột nhiên im miệng, hắn nhớ tới trước khi đi Yến Nương giao phó nói: Mọi việc cho dù nhìn thấu cũng không được nói toạc ra, mọi việc trên thế gian này nên có khiếm khuyết mới có thể vĩnh hằng. Vì vậy hắn nhếch miệng cười, “Là ta nhìn lầm rồi, nhưng Từ đại ca, Tống Liêu hai bên đúng là ở nơi này đã đánh một hồi ác chiến, nghe nói tràng chiến sự kia vô cùng kịch liệt, Liêu Quân thậm chí còn triệu hồi ra hai con mãnh thú, thiếu chút nữa là phá tan đạo phòng tuyến cuối cùng của Tống quân.”

Sau khi kinh hãi đi qua, Từ Tử Minh cảm thấy may mắn trong lòng. Hiện giờ lại nghe được Hữu Nhĩ hỏi như vậy thì tức khắc tinh thần tỉnh táo, đem những lời đã kể cho đám người Trình Mục Du kể cho Hữu Nhĩ một lần, cuối cùng, hắn lắc đầu than thở nói, “Cũng không biết vị công tử áo xanh kia là thần thánh phương nào? Thế mà có thể lấy một địch hai, trong khoảnh khắc đã kết liễu tính mạng hai con mãnh thú kia, hiện tại hắn ở đây thì chúng ta cũng không cần mất công đến thế.”

“Hắn thật sự lợi hại như vậy sao?” Hữu Nhĩ ngoài miệng thì hỏi như vậy, nhưng gương mặt lại nổi lên một tầng đắc ý, làm như muốn nghe Từ Tử Minh lại khen người kia nhiều hơn.

Từ Tử Minh như ý nguyện của hắn: “Ta dù chưa tận mắt nhìn thấy, nhưng là nghe người ta nói, hắn hắn phe phẩy quạt hương bồ đi vào trong đống đá vụn, bình tĩnh tự nhiên, giống như đang đi tản bộ, vô cùng có khí độ, lại gan dạ sáng suốt, cũng không giống người phàm trần.”

Hữu Nhĩ vừa lòng gật gật đầu, đôi mắt nheo lại, “Đúng rồi, xem ra nàng lần này không có mạnh miệng hù ta.”

Từ Tử Minh sửng sốt, “Tiểu huynh đệ, ngươi đang nói cái gì?”

Hữu Nhĩ vừa muốn che giấu cho qua thì lại thấy cửa huyện nha đột nhiên bị đẩy ra từ bên trong, một bóng người lóe ra, nhìn quanh vài cái rồi đi về hướng tây bắc.

Mấy người đè thấp thân mình, liếc nhìn lẫn nhau, khom lưng chạy ra khỏi căn phòng rách nát, lặng lẽ đi theo phía sau người kia, một đường đi về phía trước.

Từ huyện nha ra ngoài chính là nhị thái thái Xảo Vân của Khúc Chính Khôn, chẳng qua lần này nàng không ngồi kiệu như cũ, bên người thậm chí còn không có nha hoàn, hơn nữa một đường này nàng ta đi cực kỳ cẩn thận, cứ đi vài bước lại quay đầu lại nhìn, giống như sợ có người đi theo mình.

Đám người Trình Mục Du lại không dám đi quá gần, dọc đường này bọn họ trốn đông trốn tây, có mấy lần còn kém chút là mất dấu nàng ta. Cũng may mặt trời đã lặn dần về phía tây, ánh mặt trời càng ngày càng tối, Xảo Vân cũng chậm rãi thả lỏng cảnh giác, không liên tục quay đầu lại nhìn nữa. Vì thế một đường này tuy phải trốn chui trốn lủi nhưng bọn họ vẫn bắt kịp được bóng dáng đang đi nhanh về phía trước.

Chẳng qua, nàng ta đi cũng có chút hơi xa.

Trình Mục Du nhìn Xảo Vân ra khỏi cửa thành, đi về phía tây, trong lòng không khỏi “Lộp bộp” một chút. Giữa trời chiều, ngọn núi lớn giống như một con quái vật, ẩn núp nơi tối tăm, giống như chuẩn bị tùy thời sẽ tiến công. Nhưng Xảo Vân lại không hề sợ hãi, mà vẫn hướng ngọn núi đen sì kia bước nhanh, bước chân kiên định, không biết mệt mỏi.