Tân An Quỷ Sự

Quyển 13 - Chương 410




“Trên cổ, trên mặt không có vết thương, nhưng lại là bị nghẹn mà chết ư?” Tưởng Tích Tích nhìn hai nha dịch, trên mặt tràn đầy thần sắc kinh hãi.

Hai nha dịch bị phản ứng của nàng làm cho có chút hồ đồ, vội ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, rốt cuộc vẫn chuyển ánh mắt sang Trình Mục Du.

Trình Mục Du luôn luôn thâm tàng bất lộ, nhưng lần này thần sắc trên mặt hắn lại giống Tưởng Tích Tích, vẻ mặt không thể tin được, giống như mới nghe được bí mật kinh thiên vậy.

“Đại nhân, ngài làm sao vậy?” Hai nha dịch hỏi dò.

Từ Tử Minh nhìn hai người bọn họ, hạ giọng nói, “Hôm qua chúng ta đi âm binh tào, ở nơi đó phát hiện con ngựa của Sử Kim đại nhân, nhưng nó đã bị chôn dưới một đống đất, đã chết nhiều ngày.”

Bọn nha dịch đều cả kinh, “Vậy Sử đại nhân bọn họ……”

Từ Tử Minh rũ mắt xuống lắc đầu, “Chúng ta đã cẩn thận tìm khắp âm binh tào nhưng vẫn không phát hiện tung tích hai vị Sử đại nhân, nhưng con ngựa kia chết cũng kỳ quặc, nó không bị thương gì hết, mà là bị nghẹn chết.”

Bọn nha dịch nghẹn họng nhìn trân trối, cùng lúc buột miệng thốt ra, “Vậy con ngựa đó và Trần lão đầu nhi là chết giống nhau sao? Cho nên, bọn họ bị cùng một thứ tập kích ư?”

Từ Tử Minh trầm trọng gật gật đầu, “Không sai, chỉ là, thứ này tới vô ảnh đi vô tung, cũng không lưu lại bất kỳ dấu vết nào, chúng ta phải đi đâu tìm nó chứ? Quan trọng nhất chính là, động cơ giết người của nó là gì? Là có âm mưu hay chỉ tùy hứng?”

Lời này vừa nói ra, trong phòng tức khắc lâm vào một mảnh yên tĩnh tràn ngập tử khí, mỗi người đều ngưng thần suy tư, nhưng nghĩ tới nghĩ lui thì căn bản vẫn không thấy nửa điểm manh mối. Qua thật lâu, Trình Mục Du đi đến bên cửa sổ, hai tay chống đỡ cửa sổ, nhìn ánh mặt trời chói lọi bên ngoài, thong thả lại hữu lực nói, “Ta không tin hắn là tùy ý giết người.”

Tưởng Tích Tích nhìn bóng dáng hắn, “Sao đại nhân lại nói lời này?”

Trình Mục Du nghiêng nửa bên mặt qua, trên mặt hắn được ánh nắng dát lên một viền vàng chói lọi, khiến tổng thể khuôn mặt càng thêm cứng cỏi, “Chúng ta gặp Trần lão đầu nhi ở trước cửa Lưu gia đại viện. Lúc đó vẻ mặt ông ta bi thương sâu sắc, khi đó ta đã hoài nghi ông ta và Lưu Thành Mậu có giao tình sâu đậm. Hiện tại hai người liên tiếp bị giết, ta lại hoài nghi nhiều hơn, có lẽ hung thủ kia là người quen cũ của bọn họ, từng cùng họ kết thù, cho nên mới đến trả thù.”

“Thế còn Sử Phi và Sử Kim thì sao? Thuộc hạ chưa bao giờ nghe huynh đệ họ nói có người quen của Liêu Dương cả.” Tưởng Tích Tích khó hiểu nói.

“Có lẽ bọn họ chỉ ngẫu nhiên đánh vỡ quỷ kế của hung thủ nên mới dẫn họa vào người,” Trình Mục Du nói ra suy luận của mình xong thì vuốt cằm trầm tư, trong khoảnh khắc, hắn đột nhiên xoay người lại, mắt sáng như đuốc nhìn hai nha dịch kia, “Các ngươi lại đi hỏi thăm một chút, nìn xem hai người Trần và Lưu có giao tình gì, tuy đây chỉ là phỏng đoán của ta, cũng chưa hẳn đã chính xác nhưng hung thủ này quá mức giảo hoạt, không để lại manh mối, chúng ta hiện giờ cũng chỉ có thể thử đột phá từ chỗ này.”

Hai nha dịch hướng hắn hành lễ, rồi bước nhanh ra khỏi phòng. Tưởng Tích Tích nhìn Trình Mục Du, cắn môi do dự trong chốc lát, rốt cuộc vẫn nói ra câu nói nàng đè nặng trong lòng, “Đại nhân, Sử Phi và Sử Kim bọn họ…… Bọn họ rốt cuộc có thể còn sống hay không?”

Trình Mục Du hướng nàng cố gắng cười, “Hiện tại đã xác định được hai người bọn họ gặp nạn ở âm binh tài, nếu thật sự xảy ra chuyện thì ta nghĩ chúng ta hẳn đã phát hiện, nhưng ngày hôm qua chúng ta tìm khắp nơi cũng không thấy họ, cho nên ngươi yên tâm, ta tin tưởng hai người bọn họ hẳn đã chạy thoát rồi.”

Tưởng Tích Tích luôn luôn nghe lời Trình Mục Du, hiện tại nghe hắn nói như vậy thì tất nhiên là vui mừng không thôi, nàng dùng sức gật gật đầu, xoa xoa khóe mắt đã thấm ướt, “Đại nhân, hôm qua tìm người cả đêm, ngài hẳn cũng mệt mỏi rồi, thuộc hạ sẽ bảo chưởng quầy đi đun ấm nước, ngài lau mặt rồi đi nghỉ ngơi chút đi.”

Nói xong, nàng liền đi ra ngoài cửa, bước chân thoạt nhìn nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Nhìn nàng đi xa, Từ Tử Minh lặng im đã lâu mới đi lên phía trước, “Đại nhân, chỉ sợ lời ngài vừa nói chỉ là muốn an ủi Tưởng cô nương thôi, để nàng không cần tự loạn trận tuyến.”

Sắc mặt Trình Mục Du càng thêm thâm trầm, “Chuyện sương mù này thật kỳ quái, ta căn bản nhìn không thấu, làm sao biết được huynh đệ Sử Phi còn sống hay đã chết. Chuyện tới nước này cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước, nghe theo thiên mệnh thôi.” Dứt lời, hắn nhìn Từ Tử Minh liếc mắt một cái, “Trước tiên đừng nói đến cái này, thương thế của ngươi thế nào? Hôm qua bận rộn một đêm, miệng vết thương có bị vỡ ra không?”

Từ Tử Minh không trả lời hắn mà chỉ nhìn Trình Mục Du, muốn nói lại thôi một hồi lâu, rốt cuộc, mới chậm rãi từ trong miệng nói ra một câu, “Đại nhân, cách chết kỳ quái này kỳ thực tiểu nhân đã gặp qua.”

Trình Mục Du ngẩn ra, chợt nghiêm túc nhìn hắn chăm chú, “Ngươi đã từng gặp qua? Khi nào? Ở đâu? Ngươi biết gì thì nói với ta, mong ngươi đừng giấu diếm.”

Từ Tử Minh nuốt nước miếng, nhấp đôi môi khô khốc nói, “Đại nhân có nhớ rõ, tiểu từng nói mình có một đoạn thời gian vì duy trì sinh kế mà làm công cho một hộ nhân gia có gia sản khổng lồ, tôi tớ đông đảo không? Nhưng trong nhà họ không có nhi tử, chỉ có ba cô con gái, mà trong ba cô con gái này, cô con út đặc biệt xinh đẹp, thông minh lanh lợi, nên được phụ thân vô cùng sủng ái. Người như nàng, tự nhiên sẽ có vô số đôi mắt dõi theo, ta nhớ rõ lúc ấy người theo đuổi nàng thật nhiều, người cầu hôn cũng đem ngạch cửa trong phủ đạp vỡ, còn có một ít đăng đồ tử, thường nhân lúc ngươi chưa chuẩn bị mà bò lên đầu tường nhìn lén vị tam tiểu thư này. Nhưng bọn họ đều không có kết cục tốt, bởi vì tam tiểu thư cực kỳ đanh đá, phàm là nhìn thấy đám háo sắc kia thì sẽ tự mình đem nha hoàn ra ném đá, cho nên những kẻ đó người bị thương đầu, bị thương mắt, còn có ít người ngã từ trên cao xuống bị gãy xương. Nhưng vẫn có một vài kẻ lớn mật, lợi dụng đêm khuya trộm lẻn vào trong phủ, ý đồ quấy rối, nếu không phải bị nhóm nô bộc tuần tra đêm bắt được thì chỉ sợ trong sạch của tam tiểu thư cũng bị hủy rồi.”

Trình Mục Du khó hiểu, “Ngươi nói nhiều như vậy, nhưng hai chuyện này có gì liên quan đến nhau?”

Trong đáy mắt Từ Tử Minh nổi lên một tầng ánh sáng, “Nếu sự tình đến đây kết thúc thì cũng chẳng có gì, nhưng tên phi lễ tam tiểu thư kia lại là nhi tử một vị đại quan, cho nên lúc lão gia tìm hắn lý luận thì bị gia nô nhà bọn họ đuổi đánh, vì thế mà sinh bệnh một trận, tức giận không nhẹ. Nhưng lão gia còn chưa khỏi bệnh thì lại truyền đến tin tức kẻ kia bị hại, nghe nói, hắn chết ở trên giường nhà mình, là bị nghẹn chết.”