Cây liễu buông xuống cành lá non mềm như tơ, đung đưa trong dó giống một làn khói nhẹ. Tạ Tiểu Ngọc đẩy ra cành liễu che trước mặt, chống má nhìn đầm nước dưới thân. Nàng thất thần một lúc lâu mới phát hiện mình đang đứng trên một cái thuyền hoa, thân thể nhẹ nhàng lay động theo dòng nước. Đối diện con sông là một con đường dài, trên đường du khách đông đúc như mắc cửi, náo nhiệt giống hệt Tân An thành.
Tân An thành? Nghĩ đến ba chữ này, Tạ Tiểu Ngọc liền phát hoảng, chẳng lẽ hiện tại mình đã rời khỏi Tân An rồi sao? Nhưng nàng đang ở nơi nào đây? Là ở cái đại tạp viện mà nàng sinh ra và lớn lên sao? Có vẻ không phải, nhân sinh của nàng tựa hồ đã phát sinh chuyển biến lớn lao nào đó, nhưng hiện tại nàng lại đau đầu lợi hại, cái gì cũng không thể nhớ nổi. Một bóng người mặc áo trắng ở trên bờ hấp dẫn sự chú ý của nàng. Nàng ngẩng đầu, phát hiện đó là một vị thư sinh trẻ tuổi, mà người đó cũng đang nhìn nàng, ánh mắt sáng quắc, so với sao trên trời còn sáng hơn. Thân thuyền động vài cái, thân thể Tạ Tiểu Ngọc cũng lắc lư theo rồi “Bùm” một tiếng, có thứ gì rơi từ trên đầu nàng vào trong nước, ở trong sóng nước vẽ ra một đạo ửng đỏ. Thư sinh ở trên bờ cả kinh xoay người nhảy vào trong sông, bơi về phía con thuyền kia. Thân thể thon dài của hắn như một đuôi cá bạc, nhiễu loạn dòng xuân thủy trong lòng nàng.
Đỉnh đầu nàng lúc này lại truyền đến một trận choáng váng. Trước mặt Tạ Tiểu Ngọc bỗng nhiên tối sầm, cảnh tượng trước mặt cũng thay đổi thành chỗ khác. Trước mặt nàng là một trụ đồng cháy đỏ rực, đang lách tách phát ra khói đen, huân đến mức mắt nàng đều nổi lên một tầng lệ quang. Thông qua tầng tầng khói trắng, nàng nhìn thấy vị bạch y thư sinh vừa nãy đang bị trói gô quỳ gối phía trước trụ đồng. Thân trên của hắn trần trụi, trước ngực che kín vết roi đánh.
“Chỉ cần hủy khuôn mặt này, ngươi sẽ bỏ qua cho hắn sao?” Nàng nghe thấy chính mình nói ra câu này nhưng giọng nói lại không phải của nàng mà thuộc về một nữ tử khác.
Người bên cạnh thư sinh nói câu gì đó, nàng nghe không rõ bởi vì thân thể nàng chợt như tên rời khỏi cung, hướng trụ đồng kia chạy đến, hai tay gắt gao ôm lấy nó, mặt cũng toàn bộ dán lên trên.
Một mùi thịt khét tràn vào miệng mũi nàng. Tạ Tiểu Ngọc nhớ được mùi này, sáng nay nàng mới vừa ở phòng bếp ngửi được nó. Nó bốc ra từ thi thể đã hoàn toàn biến đổi của Đình Phương.
Nàng ta duỗi ngón tay cuộn lại mà chỉ về phía Tạ Tiểu Ngọc, nói: “Bươm bướm… Bươm bướm…”
Tạ Tiểu Ngọc ho khan vài tiếng, mở choàng mắt, vội vàng kéo lấy ống tay áo của người bên cạnh, hồng hộc thở phì phò, “Bươm bướm… Nàng nói bươm bướm.”
“Bươm bướm? Mùa này lấy đâu ra bươm bướm?” Tần Ứng Bảo đè thấp giọng, cười vài tiếng nhưng nghĩ nghĩ rồi lại thấy mình nói gì đó không đúng. Hắn không phải nhờ một con bướm dẫn đường mới tìm được Tạ Tiểu Ngọc sao?
Nhận ra giọng nói này, Tạ Tiểu Ngọc vội nới lỏng tay. Nàng giữ chặt chăn che ở trên người, hướng bên trong giường lùi lại, cảnh giác nhìn nam nhân đang ngồi ở trên giường.
Tần Ứng Bảo hé miệng cười, “Tiểu Ngọc, nàng đang nhường chỗ cho phu quân sao?” Dứt lời, hắn liền cởi giày lên giường, gấp gáp kề bên nàng đang ngồi dựa vào tường.
“Ngươi nếu còn tiến đến, ta sẽ chết cho ngươi xem.” Nàng cắn đầu lưỡi, bộ dạng chết không sờn.
Tần Ứng Bảo nhướng lông mày, một lát sau hắn vẫn ngượng ngùng xuống giường, ngoài miệng lại cứng rắn nhắc nhở, “Chớ quên, cha nàng đã ở trong phủ, nếu nàng chết thì một mình ông ta lẻ loi hiu quạnh, như vậy nàng biết thế nào mới tốt rồi chứ?”