Trời tối rất nhanh, bóng đêm giống khói mù dâng lên dày đặc, hắc ám theo bóng đêm từ bốn phương tám hướng tràn đến, từ trên cao đổ xuống.
Núi rừng thực tĩnh, một cơn gió cũng không có nhưng sự yên lặng tĩnh mịch này không kéo dài lâu mà rất nhanh đã bị một loạt tiếng sáo linh hoạt kỳ ảo đánh vỡ. Tiếng sáo uyển chuyển nhu hòa, chậm rãi thổi qua triền núi, truyền tới thôn xóm dưới chân núi.
Người bị đánh thức trước tiên là tiểu tôn tử Trần gia, hắn còn chưa được nửa tuổi, vốn dĩ đang ngầm ti mẫu thân mà ngủ ngon lành nhưng không biết vì sao, hắn đột nhiên há cái miệng không răng mà cao giọng khóc nỉ non, khiến mấy người trong nhà đều bị đánh thức. Trần A Thông giật mình ngồi dậy, hàm hồ hỏi thê tử nhà mình, “Làm sao vậy? Hắn ngủ không thoải mái sao?”
“Không có a, có lẽ hắn nằm mơ nên sợ, ngươi ngủ đi, để ta uy hắn ăn sữa thì sẽ không việc gì.”
Nhưng hắn chính là không thèm bú mà tiếng khóc cũng không ngừng, ngược lại còn lớn hơn, tê tâm liệt phế, nghe vào khiến người ta hoảng hốt.
“Ngươi nghe được tiếng gì không, hình như là tiếng sáo.” Trần A Thông hỏi tức phụ nhà mình.
“Có a, thanh âm này quái quái, giống như lúc làm tang lễ. Đúng rồi, đây không phải là truyền tới từ Tam Tô Quan sao? Chẳng lẽ là vị Cửu Hiền Nữ kia?”
“Ta nhớ rõ lần trước Tôn bá xảy ra chuyện, nàng liền thổi cây sáo để triệu hoán tam thi thần thì phải, Hiện tại tiếng sáo lại vang lên, chẳng lẽ nhà ai xảy ra chuyện sao?” Trần A Thông xoay người từ trên giường ngồi dậy, “Không được, ta phải đi ra ngoài nhìn xem, chuyện này thực sự quá tà môn.”
Hắn phủ thêm quần áo đi ra cửa viện, lúc này mới phát hiện bên ngoài đã tụ tập không ít người. Bọn họ sột sột soạt soạt nghị luận, Trần A Thông tuy nghe không quá rõ ràng nhưng cũng biết bọn họ đang nghị luận cái gì. Hắn đi đến bên người Tôn Cầm, “Cầm Tử, chẳng lẽ ngươi cũng nghe được tiếng sáo sao?”
Mặt Tôn Cầm nhíu chặt, hướng hắn gật gật đầu, “Đâu chỉ là ta, tất cả mọi người đều bị tiếng sáo này quấy nhiễu. Mấy con gà ta nuôi vừa rồi kêu không ngừng, lồng gà đều bị chúng nó giãy làm đổ. Mọi người đều nói động vật linh, có thể cảm giác được thứ mà con người không phát hiện được. Ngươi nói xem Tam Tô Quan có thể đã xảy ra chuyện hay không?”
Trần A Thông vỗ đùi, trong miệng vội la lên: “Huynh đệ nhà ta cũng ở trong quan theo Cửu Hiền Nữ tu hành a, không được, ta phải đi lên nhìn xem.”
Một tiếng này của hắn lập tức khiến người khác bừng tỉnh. Các thôn dân sôi nổi đi theo hắn tiến đến ngọn núi nhỏ kia. Dòng người cuồn cuộn, chưa tới nửa canh giờ đã tới chân núi. Nhưng lúc đối mặt với ngọn núi không lớn kia thì bọn họ lại dừng chân, ai cũng không chịu tiến thêm về phía trước.
Ngọn núi và trong thôn mơ hồ có một đường ngăn cách, một sợi dây nhìn không thấu. Bên này thôn là thế giới bọn họ quen thuộc, mà bên kia không biết vì sao, thoạt nhìn lại giống cách một tầng sa, mơ mơ hồ hồ. Núi đá cây cối phảng phất đều biến thành quỷ ảnh, khiến người ta nhìn thôi đã sợ rồi.
“A Thông, có trèo lên không?” Trong đám người không biết ai dẫn đầu hỏi một câu.
Trần A Thông như mới tỉnh mộng, lau mồ hôi lạnh trên trán, “Vì sao không lên, đều đã tới đây rồi. Tiếng sáo còn không có ngừng đâu.”
Đúng như lời hắn, tiếng sáo hiện tại thấp xuống, trầm đến cơ hồ nghe không được, giống một con rắn băng đang đè thấp thân mình nhưng không biết lúc nào sẽ đột ngột nhảy ra, thình lình cắn lên cổ ai đó một ngụm.
“Vậy càng phải đi xem, hy vọng đừng có việc gì, nếu không chúng ta hối hận cũng không kịp.” Hắn nói xong liền dẫn đầu đi vào trong núi. Tôn Cầm nhớ Thành Chương nên cũng theo sát phía sau hắn, những người khác thấy hai người đi vào thì cũng vào theo.
Chưa được vài bước thì trong bụi cỏ không xa phía trước đột nhiên truyền ra một trận sàn sạt, giống như có một đôi chân người đang chậm rãi hướng bọn họ đi tới.