Chu Anh Lạc đi chân trần, chạy vội trên đường đá, cục đá xuyên qua bàn chân nàng, máu tươi trào ra, khiến con đường phía sau biến thành một dải lụa đỏ thẫm. Mặc dù đau đớn xuyên tim nhưng nàng vẫn không dám dừng bước, trong tai luôn có những tiếng chó kêu “Chít chít”, thanh âm vừa nộn vừa giòn, như đang làm nũng, nhưng nghe vào tai nàng lại như ngũ lôi oanh đỉnh, khiến da đầu tê dại.
Khe đá phía trước giật giật, đột nhiên có một con chó nhỏ màu trắng, lỗ tai dựng tẳng ló ra, đôi mắt như hai hạt đậu đen nhìn chằm chằm Chu Anh Lạc, miệng xả ra lộ ra nụ cười chỉ có trên mặt một người, nói: “Lại gặp mặt, lần này ngươi trốn không thoát rồi.”
Anh Lạc phát ra tiếng hét không có thanh âm, quay đầu chạy về phía sau, nhưng nàng chạy đến đâu thì con chó sứ kia cũng đuổi tới. Từng con chạy theo những phương hướng khác nhau từ khe đá, dùng tiếng nói của con người mà gọi nàng, “Anh Lạc, ngươi trốn không thoát đâu, nhìn xem, trên đời này ta không phải chỉ có một mình, ngươi bị ta theo dõi thì cho dù mọc cánh cũng không bay được.”
Anh Lạc khóc, nàng hiện tại đã không còn đường chạy trốn, mỗi một khe đá đề có một con chó sứ chạy ra, ánh mắt chúng đều đảo quanh người nàng, trên mặt có ý cười xấu xa.
“A.” Chu Anh Lạc kêu một tiếng, từ trên giường thẳng tắp ngồi dậy, đôi mắt giống người mù nhìn quanh thật lâu mới thích ứng được với hoàn cảnh xung quanh. Nàng phát hiện mình đang nằm ở trên giường, trong nhà mình, ánh trăng từ mép giường đổ xuống dưới, chiếu sáng thân ảnh nằm bên mép giường.
“Cha.” Nàng hướng phụ thân duỗi tay qua, duỗi đến một nửa, lại rụt trở về. Chu Càn thoạt nhìn như là già đi mấy tuổi, tóc bạc cũng bò đến thái dương rồi. Hiện tại hắn đang nhíu mày, giống như đang đấu với ai ở trong mộng. Nhưng dù vậy, nàng cũng không muốn quấy nhiễu đến hắn, muốn cho hắn ngủ nhiều thêm một chút.
Anh Lạc cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, trong cổ họng như có một ngọn lửa. Nàng sờ sờ đỉnh đầu, phát hiện bên trên quấn băng dày, lúc này mới nhớ ra mấy ngày trước mình đã gặp phải chuyện gì.
“Trách không được vừa rồi mình lại nằm mộng như thế, hóa ra mình thật sự gặp phải một con chó sứ sẽ biến thành quái vật.” Nàng lầm bầm lầu bầu nói, đứng dậy xuống giường, nằm mấy ngày liền khiến nàng thấy bụng mình trống trơn, lại mót tiểu, vô cùng muốn đi nhà xí.
Nhìn bóng đêm dày đặc ngoài cửa, Anh Lạc do dự một chút, muốn gọi cha nàng dậy đi với mình, nhưng tiếng ngáy của Chu Càn vang lên, hiển nhiên hắn đã ngủ say, vì thế nàng không đành lòng, do dự trong chốc lát liền không nhịn được cơn buồn tiểu mà rón rén đi ra ngoài. Đi được vài bước, trong lòng Anh Lạc có chút buồn cười, rõ ràng là nàng đang ở trong nhà mình, vì sao lại giống trộm mà nhón chân đi đường chứ. Nghĩ thế nên nàng liền đứng thẳng, sải bước chạy tới nhà xí.
Vài miếng lá khô bị gió lạnh thổi bay, xoay tròn bên chân nàng, khiến nàng hoảng sợ. Nàng hướng đám lá khô dẫm hai cái, tiếng lá cây vỡ vụn cho nàng thêm dũng khí, “đừng làm ta sợ, ta chính là Chu Anh Lạc, hài tử trong ngõ nhỏ này không ai có thể đánh được ta.”
“Nha đầu thật ngoan cố, trách không được bị nó coi trọng.” Chỗ tường viện thình lình truyền đến một thanh âm bén nhọn, giống hệt giọng nói trong cơn ác mộng của nàng, nhưng lại dường như có chút khác.
Anh Lạc ngẩng đầu, đầu tiên nàng thấy một đôi chân, sau đó lại nhìn lên thì thấy một kiện áo choàng thêu hoa chậm rãi hiện ra trong bóng tối, khiến mắt nàng đau đớn.
Hắn…… đã trở lại sao?
“Nhìn xem, trên đời này không phải chỉ có mình ta, ngươi bị ta theo dõi thì cho dù mọc cánh cũng không bay được.”
Nhưng lời trong mộng đột nhiên nảy lên, va vào dây thần kinh của Anh Lạc khiến nàng choáng váng, dưới chân mềm nhũn, cả người ngã trên mặt đất.
Thân thể nàng bị một đôi cánh tay ôm lấy, hương vị quen thuộc tiến vào trong mũi khiến nàng thấy một trận ghê tởm, “Tiểu muội muội, không được, ngươi ngã hỏng rồi thì ta sẽ đau lòng, còn có, ngàn vạn không cần gọi bậy, cha ngươi tỉnh lại thì cũng chỉ mất mạng uổng thôi, không giúp được ngươi đâu.”