Lưu Tự Đường trong lòng cả kinh, vội vã muốn đem tay rút về nhưng cái tay kia vừa lớn vừa dính, nhất thời khiến hắn không rút tay về được. Đột nhiên, lòng bàn tay hắn chợt lạnh, có thứ gì bị nhét vào tay hắn. Lưu Tự Đường nắm chặt cái thứ lạnh băng kia, mạnh mẽ rút tay ra. Hắn cúi đầu muốn đem cái kia nhìn thật rõ nhưng đúng lúc này, một tiếng thấp thấp kêu truyền vào lỗ tai.
“Tự Đường, Tự Đường.”
Thanh âm này không phải Hỗ Chuẩn, mà là……
Lưu Tự Đường “Bá” một tiếng ngẩng đầu, hai mắt rưng rưng nhìn bóng dáng mơ hồ phía trước, nhẹ gọi một tiếng, “Phụ thân……”
Mặt đất đột nhiên kịch liệt đong đưa khiến thân mình Lưu Tự Đường nghiêng một cái lăn từ trên giường xuống. Hắn mở to mắt, phát hiện chính mình vẫn ngồi ở trong khoang thuyền, mà thuyền lúc này lại rung lắc đến lợi hại, nghiêng trái ngã phải, đem hắn từ trên giường ngã xuống dưới.
“Khách quan, ngài nắm chặt. Mưa lớn quá, lại có gió lớn nên cẩn thận không ngã.” Lão nhân chèo thuyền nói vọng từ bên ngoài vào, thanh âm bị mưa gió ngắt thành đứt quãng, chỉ có vài chữ lọt vào tai Lưu Tự Đường. Hắn nhìn phía bên ngoài, phát hiện không thể xuyên qua màn mưa mà thấy cái gì, chỉ mơ hồ thấy mặt sông hẹp hơn, thuyền tựa hồ đang chạy vào một dòng suối nhỏ uốn lượn.
Lưu Tự Đường lo lắng lão nhân chèo thuyền ứng phó không nổi nên đi tới cửa khoang, vừa định nói chuyện thì lại đột nhiên nhìn đến phía trước có một cây cầu đá thình lình hiện ra trong mưa bụi. Mắt thấy nó sắp cắt qua khoang thuyền thì cũng mau lão nhân kia nhiều kinh nghiệm, trong lúc ngàn cân này lại đem thuyền nhấn vào trong nước, đem cả con thuyền thụt hẳn xuống.
Chỉ nghe “Phần phật” một tiếng, thân thuyền thuận lợi lướt qua cầu hình vòm, nhưng là bởi vì lực đạo quá lớn, nước tầng tầng chui vào trong thuyền. Thấy tình cảnh này, lão nhân kia nhanh chóng chống thuyền lên, khiến con thuyền một lần nữa nhô lên, thoát được một hồi tai họa.
Lưu Tự Đường mới vừa thở ra khẩu khí, lại nghe “Bang” một tiếng, tựa hồ có thứ gì đó từ chỗ cao rơi xuống, rớt trên boong thuyền.
“Không tốt, vừa rồi gậy trúc nâng lên quá cao, giống như đụng phải cái gì ở trên cầu.” Lão nhân chèo thuyền vừa nói vừa quay đầu lại, khi thấy vật kia thì sợ tới mức lảo đảo, suýt thì ngã xuống.
Thấy thế, Lưu Tự Đường vội vàng bước nhanh vọt tới boong thuyền đỡ lấy hắn, “Lão nhân gia, ngài không có việc gì đi?”
Lão nhân chèo thuyền nắm lấy gậy trúc, không ngừng run rẩy. Hắn trốn sau lưng Lưu Tự Đường, phảng phất giống như không dám đối diện với cái ấm sành rơi chia năm xẻ bảy trên thuyền, “Đem nó vứt đi, nhanh lên, nhanh vứt nó vào trong sông đi.” Hắn trong lúc nhất thời quên mất tôn ti, thế nhưng mệnh lệnh cho Lưu Tự Đường tới.
Lưu Tự Đường không có bực hắn, mà nhìn những mảnh sành vỡ trên boong cùng với đống bột màu xám trắng bên trong, sau đó quay lại nhìn người trèo thuyền, “Hay là vừa rồi gậy trúc của ông đâm vào chính là hũ tro cốt?”
Lão nhân chèo thuyền không trả lời hắn mà không biết tìm được ở đâu một cây chổi, cầm đến đem quét đống bột phấn kia đi.
Lưu Tự Đường duỗi tay ngăn lại, “Hiện tại nước lớn, ngươi trước chèo thuyền, còn việc dọn dẹp thì để ta.” Hắn nói kiên định, không cho phép từ chối, lão nhân chèo thuyền kia run rẩy hướng hắn gật gật đầu, một lần nữa cầm lấy gậy trúc đứng ở đầu thuyền, nhưng hắn vẫn thường quay đầu lại trộm ngắm Lưu Tự Đường làm việc, trong mắt rót đầy kinh sợ.
Lưu Tự Đường ngồi xổm bên cạnh đống tro cốt kia, chắp tay trước ngực vái ba lần, trong miệng lẩm bẩm nói: “Chúng ta không muốn thất lễ như vậy với người đã khuất nhưng vì thình thế bức bách nên chỉ có thể đem một phần tro cốt chưa ướt nước tạm thời thu lại, lúc tìm được người nhà của ngươi thì sẽ đem ngươi an táng thật tốt.” Dứt lời, hắn liền cầm lấy một vò rượu không bên cạnh, tay bốc đám tro cốt kia bỏ vào bên trong, rồi đem nắp phong kín.