Tân An Quỷ Sự

Quyển 4 - Chương 122: Lời đồn





Hóa ra ngày ấy lão gia từ nơi khác về, mới vừa rời thuyền, còn chưa đi vài bước, liền nhìn thấy trên Lai Viễn kiều có một người đang đứng. Trong tay người nọ cầm cái rổ, bên trong có một đứa trẻ đang ngủ ngon lành. Người nọ thấy lão gia, liền bùm một tiếng quỳ xuống, cầu ông thu lưu đứa nhỏ này, hắn nói mình là người cá, tộc nhân của mình sắp gặp một hồi đại nạn ngập đầu, một người cũng không sống được. Vì bảo vệ huyết mạch duy nhất trong tộc mà hắn cần phải đem hài tử này gửi gắm cho người nguyện ý nuôi nấng nàng, đem nàng dưỡng dục thành người.


Để báo đáp, hắn lấy ra một cái hộp, mở nắp hộp, kỳ trân dị bảo ở bên trong bị nước mưa rơi vào phát ra tiếng leng keng rung động. Hắn đem hộp đưa cho lão gia, trong ánh mắt đầy chờ mong và lo lắng.


Lão gia chỉ nhìn cái một một cái, liền đem nó để trên mặt đất, lại đem ánh mắt nhìn xuống nữ anh ở trong giỏ, trong ánh mắt lộ ra vui mừng xen lẫn phức tạp. Qua hồi lâu, ông tháo đấu lạp trên người mình xuống, che cái giỏ nói, “Nàng tuy là người cá, không sợ mưa nhưng tuổi còn nhỏ, bị nước mưa xối nửa ngày thì vẫn không ổn.”


Nghe hắn nói như vậy, người cá kia biết mình đã tìm đúng người. Hắn dập đầu với lão gia, cố nhịn khóc nhìn đứa bé gái kia một cái rồi mới theo Lai Viễn kiều mà nhảy vào Ngọc Hà.


Đêm đó, mưa to tầm tã, Ngọc Hà cuộn lên từng cơn sóng dữ. Sáng sớm hôm sau, lúc gió ngừng mưa tạnh, trên mặt sông dâng lên một tầng nước màu hồng. Những người chèo thuyền vào sáng sớm phát hiện nước sông đỏ bừng, so với sắc cầu vồng còn đỏ hơn. Có người nói đêm hôm trước nhìn thấy một cái con rồng, nạm vảy ở trên sông đong đưa, đem từng người cá vứt lên rồi lao tới nuốt vào bụng.


Từ đây, người cá không xuất hiện nữa, mà Lãnh gia lại nhiều thêm một đứa nhỏ gào khóc đòi ăn. Lão gia cũng không có gạt người khác. Ông nói với thôn dân đứa nhỏ chính là cô nhi duy nhất còn lại của tộc người cá, lại đặt tên cho nàng là Lãnh Ngọc.


Ta nhìn Lãnh Ngọc dần lớn lên, nàng trưởng thành cũng không có gì khác với người thường, có cha mẹ yêu thương, có đám bạn cùng làm chung châm tuyến. Nàng biết mình là người cá nhưng lại không coi mình là người cá, nàng vui sướng mà đơn thuần dung nhập vào thế giới của con người, không hề thấy có chút tách biệt.


Nếu không phải sau đó phát sinh sự tình kia thì ta nghĩ Lãnh Ngọc cũng sẽ không bao giờ nhìn thấy một mặt khác của con người. Nàng cho rằng mọi người bên cạnh đều giống mình, không giúp đỡ người khác nhưng cũng sẽ không làm hại ai. Nàng không biết trong lòng chúng ta đều có một ranh giới, nếu không chạm vào ranh giới đó thì mọi người đều vui mừng nhưng nếu lướt qua nó thì chỉ một chút thôi chúng ta cũng sẽ bị đả kích.


Năm lão gia qua đời, trong thôn nghênh đón một hồi hạn hán nhiều năm chưa thấy. Cái này ta đã nói với các ngươi. Trận hạn hán này kéo dài suốt ba năm, hao hết sinh cơ có trong thôn trang. Càng họa vô đơn chí là bệnh lao cũng đi theo nạn hạn hán, bắt đầu lan ra toàn bộ vùng này, mà thôn trang cũng không thể thoát khỏi. Rất nhiều hài tử, lão nhân đều nhiễm bệnh này, vì thế mọi người dùng trân châu dư lại trong nhà để làm thuốc, hy vọng chữa được khỏi bệnh. Nhưng hơn phân nửa trân châu đã bị bán đổi lấy tiền mặt nên cũng không còn lại nhiều lắm, hơn nữa một người vừa khỏi bệnh thì lại đến một người khác bị, cứ thế chữa mãi không khỏi.


Lãnh Ngọc thực sốt ruột, trong lòng nàng, người trong thôn không khác gì thân nhân của mình. Nàng là cô nhi được nhặt về, mỗi người bọn họ đối với nàng đều có ân tình thật lớn, cho nên nàng đối với mỗi người đều tận tâm tận lực. Nàng thường nhốt chính mình trong phòng cả đêm, sáng hôm sau ra trong tay sẽ có một hộp đựng đầy trân châu.


Khi đó ta đã sớm rời khỏi Lãnh gia, nhưng lão gia từng lưu lại di ngôn, muốn ta quan tâm nhiều tới Lãnh Ngọc, cho nên ta thường xuyên đi thăm nàng. Có một ngày, vào sáng sớm, ta thấy nàng từ trong phòng đi ra, hai mắt thế nhưng tràn ra huyết lệ. Hóa ra nàng vì muốn chữa bệnh cho thôn dân mà cưỡng bách chính mình suốt ngày khóc nỉ non, rốt cuộc đem nước mắt khóc đến cạn khô.




Ta đoạt hộp trân châu trên tay nàng, nói “Ngươi không muốn sống nữa sao? Lão gia để ta chiếu cố ngươi, ngươi tự hành hạ mình như vậy thì tương lai ta làm sao mà ăn nói với lão gia?”


Lãnh Ngọc cười, nụ cười đơn thuần đến có chút chất phác, nàng nói, “Hề thúc, ngươi biết không? Có hạt châu này thì Bạch Tề Nhi liền được cứu rồi. Hắn là bệnh nhân cuối cùng nhiễm bệnh trong thôn, nếu hắn khỏe lại thì bệnh này sẽ được trị tận gốc.”


Ta nhìn khuôn mặt trắng mịn của nàng, tâm đột nhiên “Bang bang” nhảy không ngừng. Ta biết, mình nói lời vừa rồi chẳng qua là mượn lời của lão gia để phát tiết quan tâm trong lòng mình thôi. Ta cũng đột nhiên hiểu rõ nguyên nhân mình nhiều năm không cưới vợ, có một nữ hài tử giống như con nai con ngây thơ vô tội luôn ở bên người thì lòng ta đã sớm không thể chứa được người khác.


Cũng không biết từ khi nào, trong thôn bắt đầu lan truyền một lời đồn bất lợi cho Lãnh Ngọc. Người nào khởi xướng ta cũng không rõ, có lẽ chỉ là trong lúc nói chuyện phiếm, ai đó buột miệng nói đùa, có lẽ có người cố tình nhắc tới, nhưng nó truyền ra rất nhanh, không bao lâu, người toàn thôn đã đem lời đồn nghe được mà liên hệ với nạn hạn hán.


Bọn họ nói, sở dĩ ba năm không thấy nước mưa, là bởi vì các thôn dân đắc tội Long Vương. Năm ấy, Lãnh lão gia thu lưu Lãnh Ngọc, cho nên Long Vương liền trách tội với toàn thôn, khiến cho ba năm không mưa. Nếu muốn tạ tội với Long vương thì biện pháp duy nhất là đem Lãnh Ngọc một lần nữa giao cho Long Vương.



Đó là lời đồn hoang đường cỡ nào a? Lãnh Ngọc đã ở trong thôn gần hai mươi năm, mưa thuận gió hoà một thời gian dài, nay chỉ vì hạn hán lạ đem chuyện đó đẩy lên người nàng là sao? Ta vốn dĩ cũng không đem lời nghe được để trong lòng, cho rằng đó là lời vô căn cứ. Mọi người nói nói một chút thì sẽ qua. Nhưng có một ngày ta đi uống rượu với Nghiêm lão đầu nhi cùng vài người, lại phát hiện lời đồn này đã mọc rễ trong lòng bọn họ.


Uống rượu được một nửa thì có mấy người bắt đầu căm giận bất bình. Cầm đầu là Lão Nghiêm Đầu, hắn nói Lãnh lão gia tử vì tình cảm cá nhân mà mang đến cho thôn một cái tai họa, hiện tại cây non đều đã bị hạn mà chết, đầu xuân sang năm hẳn là không có thu hoạch, già trẻ một thôn này đều vì Lãnh lão gia mà phải táng mạng rồi.


Ta vốn định phản bác vài câu nhưng lời đến bên miệng lại thành vài tiếng cười gượng.


Đêm đó, ta liền đi tới Lãnh gia, tìm được Lãnh Ngọc, đem lời đồn kia nói cho nàng, nói nàng gần đây phải cẩn thận một chút, không được quá mức tín nhiệm bất kỳ kẻ nào. Nhưng nàng không để lời khuyên của ta ở trong lòng, mà chỉ ngả một bồn nước cho ta rửa mặt, “Hề thúc, ngươi suy nghĩ nhiều rồi. Điền Nhi bị bệnh đều là ta chữa khỏi, lúc ấy Nghiêm bá đối với ta ngàn ân vạn tạ, còn tặng con cá lớn cho ta. Ông ấy làm sao lại hại ta chứ? Chắc là ông ấy uống nhiều quá rượu, thuận miệng nói nói rồi thôi.” Nàng vừa nói vừa thấm ướt khăn lông, đưa tới tay ta, “Lau mặt đi, nước này là hôm nay ta đi lấy về được một ít. Thúc say rượu thì rửa mặt nước ấm cho tỉnh táo.”