“Rầm” một tiếng, Hề Thành liền chim vào đáy sông. Có kinh nghiệm lần trước, hắn không sợ chút nào mà đem hai chân khép lại, bàn chân nhẹ nhàng giẫm thì thân mình đã vươn lên mặt nước như một con cá, ngoi đầu lên. Lúc này hắn phát hiện bọn Nhị Ngưu Tử vì sợ mình trả thù nên đã ha ha cười mà bơi ra xa. Hắn nhớ tới lời Lưu Tự Đường nói, trong lòng rất là sốt ruột, vỗ nước lớn tiếng hướng bọn họ hô lên, “Các ngươi đừng chơi nữa, mau trở lại, trong sông này có quái vật đó.”
Nhị Ngưu Tử ở Ngọc Hà chơi từ nhỏ đến lớn, mỗi cục đá ở đây hắn đều rõ ràng, làm sao tin Hề Thành chứ. Lúc này hắn cười nói, “Quái vật khẳng định là không có, nhưng người nhát gan lại có một cái. Nếu có bản lĩnh thì ngươi đuổi theo ta đi, nếu đuổi được thì ta sẽ theo ngươi về.”
Hề Thành biết khuyên hắn cũng vô dụng nên đành phải lặn xuống nước, hướng về phía bọn họ mà bơi đi. Tốc độ của hắn thật nhanh, cũng không cần nín thở, bọt khí trong miệng phun ra thật nhanh đã nổi lên trên, rồi biến mất trên mặt sông.
Chỉ trong chốc lát, hắn đã bơi đến giữa đám trẻ kia, vừa mới chuẩn bị lộ đầu ra thì lại phát hiện Nhị Ngưu Tử giãy dụa vài cái, sau đó đột nhiên thẳng người, không bao lâu sau thân mình hắn nghiêng sang một bên, hơi dừng trên mặt nước, phát ra vài tiếng sặc nước rồi chậm rãi trầm xuống dưới, biến mất ở trong đám rong rêu, chỉ lộ ra cặp chân bụ bẫm.
Những đứa trẻ khác tựa hồ không phát hiện ra sự khác thường của Nhị Ngưu Tử, bọn họ vẫn đang nghịch nước, càng bơi càng xa. Trong lòng Hề Thành nôn nóng, nào dám dừng lại, lập tức liều mạng bơi về phía Nhị Ngưu Tử, vừa định đem đám rong rêu kia đẩy ra thì lúc này lại nghe thấy một tiếng ca. Tiếng ca kia truyền từ xa đến gần, trầm thấp, đau thương, ngay cả nước sông cũng bị nó chấn động đến nổi lên từng tầng sóng.
Hề Thành ngẩng đầu, phát hiện không xa ở trong nước có một cái bóng mờ ảo, màu trắng, phình phình trướng trướng, không tới gần, cũng không lùi về sau, cứ đóng đinh ở nơi đó, giống như đang nhìn trộm mình. Trong lòng hắn chợt lạnh, sợ hãi ùa vào trong ngực. Nhưng tình huống của Nhị Ngưu Tử hiện giờ vô cùng nguy cấp, giờ phút này hắn không còn thời gian mà nghĩ nhiều nữa.
Hề Thành dùng hết sức lực đem rong rêu đẩy ra, ôm lấy thân thể tròn trịa của Nhị Ngưu Tử, bơi lên mặt nước. Hắn vốn dĩ bơi cực tốt nhưng thân thể Nhị Ngưu Tử mập mạp, vóc dáng lại cao, gần gấp đôi hắn. Hề Thành dùng vài phần lực vẫn không thể kéo hắn lên mặt nước. Hắn vô cùng nôn nóng, khóe mắt lại thấy cái bóng ở cách xa đã không thấy đâu, vì thế trong lòng thoáng khoan khoái chút, dùng sức cắn môi, đôi tay gắt gao thít chặt bụng Nhị Ngưu Tử, chân ở đáy sông dùng sức giẫm một cái.
Lần này, hắn rốt cuộc phá tan trói buộc của nước sông, giống một thanh lợi kiếm từ trong nước mà phóng vụt lên trên, “Đằng” một phát chui ra khỏi mặt sông.
Ánh mặt trời rất chói chang, đem tâm Hề Thành chiếu đến ấm áp dạt dào. Hắn vỗ vài cái vào lưng của Nhị Ngưu Tử khiến hắn phun ra một ngụm nước lớn. Nhị Ngưu Tử thở hổn hển mở to mắt, kinh hồn chưa định bắt lấy cánh tay hắn, lắp bắp nửa ngày, thế nhưng “Oa” một tiếng, nằm ở trên vai hắn khóc lên.
“Ngốc tử, khóc cái gì mà khóc,” Hề Thành xấu hổ vỗ lưng hắn, “Ngươi đi theo ta, chúng ta nhanh chóng lên bờ thôi.”
Nhị Ngưu Tử bẹp miệng dùng sức gật gật đầu, đi theo Hề Thành phía sau mà bơi vào bờ. Nhưng vừa bơi được vài bước thì mắt cá chân hắn chợt lạnh, sau đó đau đớn tận xương truyền đến từ mắt cá chân. Hắn chỉ kịp phát ra một tiếng thét kinh hãi, liền đã bị kéo vào trong nước.