Lưu Tự Đường theo tay hắn chỉ nhìn lại thì quả nhiên thấy một người đang nổi trên mặt nước, thân mình khi chìm khi nổi, tùy thời có thể bị nước sông cắn nuốt. Hắn đem đứa bé trong tay cho Hề Thành, “Các ngươi ở chỗ này chờ ta, vô luận phát sinh chuyện gì cũng đều không được xuống nước.” Hắn vừa chạy vừa cởi quần áo trên người, đem Thanh Phù kiếm ném ở bụi cỏ bên cạnh, chỉ mặt trung y mà nhảy vào trong sông.
Nước sông cực kỳ lạnh, khiến mỗi lỗ chân lông trên người Lưu Tự Đường đều bị đông lạnh đến co rút lại. Hắn liều mạng đong đưa cánh tay cùng đôi chân dài, cấp bản thân chút nhiệt lượng, sau đó mới hướng người nọ bơi tới. Bơi được một nửa hắn liền lặn xuống, lúc này mới thấy rõ đó là ai. Đó là con dâu Nghiêm gia. Hai mắt nàng ta nhắm nghiền, thân mình tựa hồ nằm ở trên mặt nước, theo cơn sóng mà lúc lắc ra phương xa.
Lưu Tự Đường hít một hơi thật sâu, lại một lặn xuống lần nữa, hướng tới thân ảnh phía trước mà đi qua. Mắt thấy sắp tới bên người nàng thì đột nhiên một đám cỏ nước dạt tới, thiếu chút nữa là trùm lên người hắn. Cũng may hắn biết bơi tốt, thân mình lại linh hoạt, ở trong nước đảo một chút là có thể vòng qua.
Nhưng hắn vừa mới tránh được đám rong rêu thì lại phát hiện bóng người phía trước không thấy đâu. Lưu Tự Đường rất là khó hiểu, rõ ràng vừa rồi nàng còn nổi ở đằng sau đám rong rêu cơ mà, sao lại lập tức biến mất không thấy tăm hơi gì chứ? Hắn nhìn quanh đó tìm kiếm nhưng chỉ thấy sóng nước mênh mông chứ không có đến nửa bóng người.
Đúng lúc này, phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng “Bùm”, dường như có thứ gì đó rơi vào trong nước, làm bắn lên bọt nước khiến mắt hắn chua sót. Lưu Tự Đường xoa nắn mí mắt, muốn nhanh chóng đem tình huống nhìn cho rõ ràng. Nhưng trong lòng bàn tay hắn chợt lạnh, giống như bị một cái tay lạnh băng kéo xuống, chìm vào trong làn nước.
Mũi hắn ngửi thấy mùi máu tươi, ngọt ngào, nhàn nhạt khiến hắn cả người rét run, ngực co lại thành một đoàn. Hắn không màng chua xót, dùng hết sức lực mở hai mắt, lại bị hình ảnh trước mắt làm cho kinh ngạc đến thiếu chút nữa quên nín thở.
Trước mặt hắn là một đóa hoa, đỏ trắng đan xen, to lớn vô cùng. Nó lơ lửng trong nước, có vẻ đơn bạc, bất lực, máu từ cánh hoa phiêu tán ra, đem mặt nước nhiễm đỏ bừng.
Lưu Tự Đường si ngốc nhìn nó, còn chưa hiểu chuyện này là chuyện gì, thì trong đầu lại đột nhiên ong một tiếng, hiểu ra: Không, đây nào phải hoa, mà rõ ràng là một người. Áo bào trắng của nàng bị máu tươi nhiễm hồng, thoạt nhìn giống như cánh hoa kiều diễm, máu vẫn đang chảy, chạm vào nước sông liền tản ra, hóa thành từng sợi tơ màu đỏ, đẹp đến.
“Phanh”, trên mặt sông đột nhiên truyền đến một tiếng vang lớn. Lưu Tự Đường híp mắt nhìn lên trên thì thấy trên mặt có bóng chân của nhiều người. Tiếng bọn họ thét to xuyên thấu qua nước sông khiến nó trở nên nhỏ bé, khiến hắn không nghe được bọn họ đang hét cái gì.
“Phanh”, lại là một tiếng, lần này Lưu Tự Đường thấy rõ ràng. Thứ vừa đập lên mặt nước mà một cái mái chèo, giống như cái của Lão Nghiêm Đầu nhi. Nó hung hăng nện lên vai của nữ nhân ở trong nước, liền đập nát xương cốt gầy yếu của nàng.
“Không cần.” Lưu Tự Đường phát ra một tiếng kêu sợ hãi, thanh âm hóa thành một chuỗi bọt khí bay tới mặt nước, nhưng lại không thể ngăn cản những mái chèo liên tiếp rơi xuống kia. Hắn liều mạng bơi về phía trước nhưng thân thể lại giống bị cái gì đó giữ lại khiến hắn luôn cách một khoảng so với nữ nhân và những tên “Đồ tể” phía trên mặt nước.