Tân An Quỷ Sự

Quyển 4 - Chương 107: Hương





Cái khóa sắt trên cửa lớn đột nhiên lắc lư vài cái, rốt cuộc vẫn là không chịu nổi sức đập của gậy gộc mà “Lạch cạch” một tiếng đứt gãy mở ra, rơi xuống mặt đất đầy tro bụi, làm bay lên một trận khói nhẹ.


Đại môn bị đẩy ra, Hề bá ôm điện thờ đi ở phía trước, mặt sau là Lão hòa thượng cùng chúng thôn dân, bọn họ đều che miệng mũi, cảnh giác mà nhìn khắp nơi, phảng phất giống như sẽ có một con quái thú vọt ra từ trong tòa nhà hoang phế nhiều năm này.


Trên xà nhà của Lãnh gia vẫn còn treo những dải lụa trắng, đó là được treo lên khi Lãnh lão gia qua đời. Lãnh tiểu thư là nữ nhi có hiếu, sau khi phụ thân qua đời, nàng liền vẫn để tang, không chỉ luôn mặc đồ trắng mà ngay cả vải treo trong nhà cũng chưa bao giờ gỡ xuống. Cho nên sảnh của Lãnh gia vẫn đang được bố trí thành bộ dáng linh đường, chưa bao giờ thay đổi.


Một trận gió nhẹ thổi qua, lụa trắng theo gió phiêu lãng, chúng nó hiện tại rách nát, dơ bẩn, mang theo tro bụi, theo gió bay quệt vào vào đám thôn dân khiến cho mỗi người đều mặt xám mày tro, rất là chật vật.


“Hề bá,” Bạch Dũng vừa phủi bụi đất vừa nói, “Có cần dùng một cái hũ đựng tro cốt khác thay không? Dùng cái bình rượu này thì có vẻ quá thất lễ.”


Hề bá thấp giọng nói: “Ta đã hỏi đại sư, hắn nói đã trần ai lạc định thì không nên quấy rầy người chết. Huống chi vò rượu này cứu lại một chút di cốt cuối cùng của nàng, coi như cũng là duyên phận.”


Bạch Dũng gật gật đầu, “Đều nghe ngài, nhưng chúng ta muốn đem hũ tro cốt này đặt ở đâu?”


Lão hòa thượng nghe hắn hỏi như vậy thì liền lấy một nắm hương từ trong tay áo ra rồi giao cho mỗi người, sắc mặt nghiêm túc dặn dò nói: “Các ngươi mỗi người đem hương này cắm ở mọi góc nhà, đồng thời bật lửa đốt, hương ở chỗ nào cháy hết sớm nhất thì đặt hũ tro cốt ở đó.”


“Đồng thời châm lửa thì không phải sẽ đồng thời cháy hết sao?” Bạch Dũng nhịn không được xen mồm hỏi.


“Chỗ nào phật quang thịnh nhất thì hương sẽ cháy nhanh nhất. Đem cốt đàn an trí ở nơi đó mới có thể ngăn chặn yêu dị bên trong.”


Bạch Dũng bị lời này nói đến tâm phục khẩu phục, mọi người lập tức tản ra làm đúng theo lời hòa thượng dặn. Bọn họ cắm hương lên mỗi ngóc ngách của Lãnh trạch sau đó dùng mồi lửa châm đốt. Làm xong hết thảy, mọi người lại tụ tập đến giữa sân, phảng phất giống như tụ lại một chút mới khiến bọn họ có cảm giác an toàn. Mỗi người đều nhìn chằm chằm cây hương mình cắm, sợ hương cháy hết mà mình lại không nhìn thấy thì sẽ mất đi thời cơ phong cấn tro cốt.


Như thế nửa canh giờ, mọi người đều mỏi mắt nhưng hương vẫn mới chỉ đốt được một nửa, cũng không có chỗ nào vì được Phật Tổ thiên vị mà cháy nhanh hơn những chỗ khác. Các thôn dân trong lòng không nhịn được mà sinh nghi có phải Lão hòa thượng này chỉ đang bịa đặt không. Có mấy người thì bị ánh mặt trời phơi đến mơ màng sắp ngủ, vọi đánh cái ngáp.


Chỉ có Hề bá còn gắt gao nhìn chằm chằm mấy cây hương, đến nỗi mắt cũng đau lên nhưng vẫn không đem ánh mắt dời đi.


“Lão nhân gia ngài trước đem buông điện thờ xuống đi, một đường ôm lâu như vậy, người trẻ tuổi cũng chịu không nổi a.” Bạch Dũng ở một bên thấp giọng khuyên nhủ.


Hề bá lúc này mới cảm giác được cánh tay đã cứng đờ đến không giống của mình, đành gật gật đầu, ngồi xổm xuống đem điện thờ đặt ở trên mặt đất. Ông vừa muốn đứng dậy, chợt nghe đại môn truyền đến một tiếng ca nho nhỏ. Ông vẫn duy trì tư thế nửa ngồi xổm, quay đầu lại nhìn như những người khác thì lại phát hiện cánh cửa đại môn kia đang nhẹ nhành đong đưa, phảng phất như có người nào mới vừa đi qua đó.


“Các ngươi…… Nhìn thấy cái gì không?” Một thôn dân nhát gan cất tiếng mang theo nức nở.


“Đừng tự dọa mình, có thể là gió thôi.” Bạch Dũng đánh gãy lời hắn.




“Kia…… tiếng ca kia…… Các ngươi không nghe được sao?”


Bạch Dũng bị hắn hỏi đến không kiên nhẫn, vừa định nói nếu sợ chết thì liền lăn trở về bên lão nương đi thì đúng lúc này bốn phía vang lên tiếng “Lạch cạch”, mấy cây hương cắm ở các góc của Lãnh trạch đồng thời bị cắt đứt, đầu hương rơi xuống đất cũng tắt ngấm.


Một thân ảnh như ẩn như hiện ở cuối linh đường, nàng xuyên qua từng đạo lụa trắng, chậm rãi biến mất vào trong tường viện, nhưng tiếng ca vẫn ngâm nga không dứt.


“Phanh” một tiếng, chân Lão hòa thượng mềm nhũn, cả người quỳ rạp trong viện, vừa khóc vừa cười, “Nữ thí chủ, ngươi muốn nói với ta trên đời có chỗ phật quang chiếu không tới sao?”


Nghe Lão hòa thượng kia nói như thế, các thôn dân tức khắc rối loạn trận tuyến, như chim sợ cành cong mà chạy tứ tán khắp mọi nơi. Ngay cả Bạch Dũng cũng không dám dừng lại mà cũng chạy như bay ra ngoài cửa. Chỉ còn lại Hề bá cùng Lão hòa thượng lưu tại Lãnh gia.


Qua thật lâu, Lão hòa thượng đứng lên, vỗ vỗ bụi đất trên người, nhìn Hề bá, “Thí chủ, sao ngươi vẫn còn ở đây?”


“Ta dù sao cũng phải tìm một chỗ đặt hũ tro cốt này.” Hề bá nhìn hắn, ánh mắt lại xuyên thấu qua thân thể hắn, bay tới một một nơi mà chính ông cũng không biết.


Lão hòa thượng thở dài, “Nơi này dù sao cũng là nhà nàng, không bằng ngươi cứ tùy tiện mà an trí nó ở chỗ nào đó, cũng coi như lá rụng về cội rồi.” Hắn nói xong, chắp tay trước ngực nói “A di đà phật” xong liền xoay người rời đi.



Hề bá một người ngốc ngốc đứng ở trong viện, nhìn từng dải lụa trắng bị gió thổi bay phía trước, phảng phất lại về tới cái đêm mưa kia. Ngày đó mưa rất to, giống như những sợi dây thừng màu trắng từ trên trời rơi xuống, tạo ra vô số những bát nước lớn trên mặt đất. Tia chớp ở không trung chớp lóe, đem màn đêm tàn nhẫn xé rách, đem đêm tối chiếu đến sáng như ban ngày.


Mặt Lãnh lão gia bị tia chớp chiếu sáng trắng bệch, nước mưa đem cả người ông thấm ướt, nhưng ông lại hoàn toàn không màng, chỉ dùng tay ôm chặt một cái giỏ tre trong lồng ngực. Trên giỏ tre có một cái đấu lạp, mà bên ngoài đấu lạp còn có áo ngoài của Lãnh lão gia, đem đồ vật bên trong che đến chặt chẽ, không để nó bị mưa rền gió dữ quấy nhiễu.


Hề bá khi đó còn gọi là Hề Tuấ thấy lão gia thất hồn lạc phách ôm giỏ tre đi vào thì chạy nhanh vào nhà cầm dù che trên đầu cho ông rồi lại đỡ ông đi vào.


“Oa.” Trong rổ lúc này truyền ra một tiếng trẻ con khóc nỉ non, đem Hề Tuấn hù đến cả người chấn động.


“Lão gia, như thế nào…… Như thế lại có trẻ sơ sinh ở đây?” Hắn mở đấu lạp, nhìn bên trong giỏ tre là một đứa bé mập mạp. Trên cánh tay nàng còn có một cái bớt xanh nhạt như vảy cá.


“Tạo nghiệt a,” Lãnh lão gia nhắm hai mắt, hai hàng nước mắt già nua chảy xuống, “Toàn tộc không còn một ai, chỉ để lại một mình nàng cô đơn. Ta không thể thấy chết mà không cứu a.”


Hề Tuấn ngây ngẩn cả người, qua thật lâu mới xoay người, dùng sức nắm lấy bả vai lão gia, “Lão gia, có lẽ đứa nhỏ này là trời xanh ban cho Lãnh gia, ngài cùng phu nhân vẫn luôn không con, không bằng liền đem nàng trở thành hài tử của chính mình đi.”


Nước mắt trên mặt Lãnh lão gia dần khô. Ông bế đứa bé từ trong giỏ tre ra, trong miệng không biết là khóc hay cười, “Ta gọi con là Lãnh Ngọc, từ nay, con chính là hài tử của Lãnh gia.”