“Cái này còn không phải rõ ràng rồi sao? Trong núi dã vật, hoa quả phong phú, thế nào cũng thú vị hơn so với kinh thành nhiều.” Hữu Nhĩ nghe đến sắp ngủ gật, cứ ngáp một cái lại một cái.
“Con khỉ ham ăn này. Thân Bao Tư kia ẩn cư núi sâu là vì một quyển sách. Hắn muốn đem quyển sách kia giấu đi, để nó vĩnh viễn không thấy mặt trời cho nên mới không thể không mang cả gia đình tránh ở trong núi.”
“Quyển sách kia chính là Ngự Phách Từ sao?” Hữu Nhĩ đột nhiên tỉnh táo cả người. Bốn chân hắn chấm đất, nhìn Yến Nương chằm chằm.
“Dã sử ghi lại, Tần Ai Công lúc ấy không bái một binh một tốt mà chỉ phái Tử Hổ cùng Tử Mãn, hai vị sĩ phu tùy đi theo Thân Bao Tư kháng Ngô. Thân Bao Tư rất là khó hiểu, cho rằng Tần Ai Công đang trêu đùa chính mình nên buồn bực không thôi. Nhưng Tử Hổ lại cười ha hả lấy từ trong túi ta một quyển sách, cũng nói cho Thân Bao Tư rằng có quyển sách này ở đây thì chẳng sợ đối phương có thiên quân vạn mã cũng không sợ. Thân Bao Tư vốn không tin lắm nhưng lúc tới nơi hai quân đối chọi thì lần đầu tiên hắn mới nhận thức được uy lực của Ngự Phách Từ. Những quỷ phù tự như châu chấu bay ra giáng xuống đám quân Ngô, đem bọn họ cắn nuốt đến không còn gì, kể cả ngựa cùng khôi giáp đều không lưu lại. Thân Bao Tư xem đến trợn mắt há hốc mồm, vội hỏi Tử Hổ sách này là từ nơi nào đế thì Tử Hổ chỉ nói bên người Tần Vương có cao nhân tương trợ nhưng cụ thể là thần thánh phương nào thì hắn lại không nói cho Thân Bao Tư.”
“Nếu Ngự Phách Từ bách chiến bách thắng thì vì sao Thân Bao Tư lại phải mang theo nó ẩn cư núi sâu làm gì?”
“Trước khi Ngũ Tử Tư đào tẩu có nói cho Thân Bao Tư rằng chí hướng của người Tần cao xa, tuyệt không cam tâm chỉ làm chư hầu một phương. Hiện tại bọn họ binh phì mã tráng, hơn nữa lại có cuốn sách ma này trợ lực thì tương lai khẳng định là uy hiếp lớn nhất. Thân Bao Tư nghe xong Ngũ Tử Tư nói thì thừa dịp trời tối trộm đi quyển Ngự Phách Từ này, cũng mang theo gia quyến chạy vào rừng sâu.” Yến Nương sắc mặt ngưng trọng, “Nhưng ta nghĩ hắn cuối cùng cũng bị người ta tìm thấy, cho nên Ngự Phách Từ lại một lần nữa trở lại trong tay người Tần.”
“Ngươi hoài nghi vị cao nhân bên người Tần Vương kia chính là hắn sao?” Một trận gió thổi tới, đem Hữu Nhĩ sợ tới mức vội quay về phía sau nhìn, phảng phất sợ ai đó đứng đằng sau, “Nhưng đó là hơn một ngàn năm trước rồi……”
“Cho nên ngươi hỏi ta bước tiếp theo nên làm như thế nào thì ta cũng không đáp ngươi được. Bởi vì đến hôm nay ta mới biết được hắn đáng sợ thế nào. Mà đồ vật hắn che giấu càng vượt xa tưởng tượng của chúng ta.”
Tưởng Tích Tích cùng Lưu Tự Đường vội vã đi vào thư phòng của Trình Mục Du, lại kinh ngạc phát hiện bên trong không có người, Tưởng Tích Tích nhìn đèn dầu trên bàn đốt được một nửa thì nhẹ nhàng nói: “Đại nhân hẳn là có việc gấp nên vội vã đi ra ngoài, nếu không cũng sẽ không quên tắt đèn như thế này.” Nàng thấy Lưu Tự Đường rầu rĩ nên cũng không nói tiếp mà rót một ly trà cho hắn, “Còn đang suy nghĩ đến chuyện biểu huynh của ngươi sao?”
Lưu Tự Đường nhấp môi nói, “Ta tuy rằng không biết nó từ khi nào thì biến thành biểu huynh của ta nhưng trong lòng ta thì Hỗ Chuẩn kia tuy rằng không tốt nhưng vẫn yêu quý ta thương tiếc ta. Cho nên tình cảm huynh đệ chúng ta vẫn vô cùng tốt, chưa bao giờ thay đổi. Hiện tại tuy rằng ta đã biết thân phận thật của hắn nhưng vẫn vì hắn mà lo lắng, sợ hắn bị những quỷ phù kia cắn nuốt đến không còn.”
“Nhưng hắn đúng là đã giết người a, mặc kệ cố ý hoặc là vô tình, Lục Kiều cùng Kính Nhi chết đều liên quan đến hắn.” Tưởng Tích Tích nghiêm mặt nói.
“Dù vậy, ta cũng không tán thành dùng tư hình với hắn, đặc biệt là thứ tà thuật này. Nếu ta có thể thân thủ đem hắn đến quan phủ là tốt nhất.”
“Ngươi đã không có cơ hội tự tay đưa hắn cho quan phủ nữa rồi.” Trình Mục Du cùng Sử Phi đẩy cửa đi đến, trong mắt hắn giống như chứa đầy chuyện xưa.
“Đại nhân, ngươi cũng biết Hỗ tiên sinh là một con hồ yêu sao?” Tưởng Tích Tích nghi ngờ nói.
“Mấy canh giờ trước, ta nhìn thấy Yến Nương sốt ruột từ cửa đi qua, liền cùng Sử Phi lặng yên đi theo ở phía sau, muốn nhìn một chút xem nàng rốt cuộc muốn đi đâu. Nhưng tốc độ của nàng quá nhanh, chúng ta theo nàng đến ngoại ô thì bị mất giấu, cũng may hôm qua mới vừa mưa lớn, chúng ta vẫn có thể miễn cưỡng lần theo dấu chân trên đất đi tới. Đúng là trời xanh không phụ người có lòng, chúng ta rốt cuộc cũng phát hiện ra thân ảnh của nàng ở một mảnh đất trống giữa rừng. Bên cạnh nàng có một con hồ ly đang ngồi xổm. Con hồ ly kia không chỉ có thể nói chuyện mà còn có thể trong phút chốc trút bỏ lớp lông mà biến thành Hỗ Chuẩn.”