Sắc mặt ến Nương thoáng cái ảm đạm xuống, “Hắn cũng không phải là thần thánh gì, người có thể làm ra tà thuật bậc này thì chỉ sợ ngươi sẽ không gặp được.”
“ý cô nương là trên đời này vẫn có người thông hiểu tà thuật này sao?”
“Đây chỉ là suy đoán của ta thôi. Tưởng cô nương không cần để ở trong lòng,” Yến Nương dừng lại một chút, sắc mặt lại khôi phục lại bình thường. Nàng xoay người, vội vã đi ra bên ngoài, “Thật là trì hoãn lâu lắm, chỉ sợ muốn bỏ qua lễ khai trương của Tê Phượng Lâu.”
Tưởng Tích Tích nghe thế cũng thay đổi sắc mặt, “Cô nương còn muốn đi chúc mừng Hoa Cô sao?”
Yến Nương không để ý tới nàng, đôi mắt chỉ híp lại, “Trở về nói cho Trình đại nhân, đêm nay khách khứa đến nhiều, Tê Phượng Lâu chắc chắn sênh ca ồn ào, náo nhiệt này không thể không xem.”
Ban ngày đội múa sư tử đã làm ầm ĩ một trận nên đến tối, tòa lâu mới Tê Phượng Lâu nghênh đón nhóm khách đầu tiên. Đàn ông già trẻ của Tân An thành, phàm là có ít bạc trong túi đều gom lại đi đến ngắm nhìn phong thái của những cô nương ngoại vực này.
Các nàng cùng các cô nương người Hán rốt cuộc có cái gì không giống nhau? Là dùng son phấn bất đồng? Hay là mặc quần áo không giống? Nếu không thì có phải tính tình các nàng phóng khoáng hơn, không biết thu liễm, cũng càng có thể chạm đến tâm nam nhân, không giống những nữ nhân tự xưng thành cao hay không?
Trong lòng mỗi người đều nghĩ đi nghĩ lại vài lần những câu này. Mấy ngày trước bọn họ còn kiêng kị tiệm quan tài nên chịu đựng không tới. Trải qua mấy ngày dày vò khiến sự tò mò càng lớn. Chúng nó khiến tâm của đám nam nhân này rục rịch không thôi.
Trình Mục Du nhìn đội ngũ thật dài trên đường thì không khỏi thở dài dưới đáy lòng. Hắn ủ rũ không phải bởi vì mình đấu không lại Hoa Cô mà là hắn nghĩ có khả năng ngay từ đầu hắn đã thua rồi. Nếu dân tâm sớm bị những oanh ca yến ngữ này mê hoặc thì Tê Phượng Lâu kia có mở hay không cũng có gì khác nhau đâu.
“Đại nhân, chúng ta đi qua cũng không có cách gì, Luật pháp Đại Tống không cấm xướng kĩ, chúng ta không có cớ gì mà không cho họ khai trương.” Sử Phi hướng Trình Mục Du nói.
“Ta đương nhiên biết, nhưng dù vậy ta vẫn muốn đi cảnh cáo các nàng. Các ngươi cứ mặc quan phục đứng ở cửa. Như thế có thể rõ ràng truyền đạt thái độ của Tân An phủ. Cho dù không thể ngăn cản Hoa Cô khai trương nhưng cũng có thể đuổi đi không ít khách.”
“Thuộc hạ đã hiểu ý đại nhân. Chốc lát nữa bọn thuộc hạ liền bày bộ dáng hung thần ác sát đến để dọa đám người kia chạy mất. Đại nhân ngài chỉ cần ở tòa bên cạnh uống trà, chờ xem kịch vui đâu.”
Trình Mục Du lúc lắc tay áo, “Dọa người thì không cần, đỡ cho các nàng tới kinh thành cáo trạng ta. Các ngươi chỉ cần đứng ở cạnh cửa, mang đến ý cảnh cáo là được.”
Sử Phi vâng lệnh, mang theo ba nha dịch chui vào trong đám người. Trình Mục Du một mình đi đến quán trà bên cạnh Tê Phượng Lâu, ngồi vào chỗ có tầm nhìn tốt nhất trên lầu hai, gọi một ấm hồ trà rồi ngồi đó quan sát động tĩnh bên dưới.
Đám Sử Phi y theo chỉ thị của hắn, hai người đứng thành một tổ ở hai bên đại môn của Tê Phượng Lâu, giống như hai con sư tử đá canh cửa, không hề nhúc nhích, uy nghiêm trầm trọng. Đám khách quá nhiên nhìn thấy thì bị dọa không nhẹ liền dừng bước, tốp năm tốp ba đứng ở một chỗ, chỉ vào đám người Sử Phi mà khe khẽ nói nhỏ.
“Sao quan gia lại tới đây?”
“Chẳng lẽ là bởi vì vụ án cháy tiện quan tài ở đối diện sao? Nghe nói là đến bây giờ cũng chưa rõ ai lại phóng hỏa chỗ đó a?”
“Ta thấy là bởi vì Trình đại nhân không thích Tê Phượng Lâu, cho nên cố ý an bài người ở chỗ này.”