Lúc sắc trời còn chưa rõ, hai gã sai vặt trông cửa hoang mang rối loạn chạy vào Tê Phượng Lâu, bọn họ thấy ma ma bên người Hoa Cô là Chu Thẩm Nhi thì vội lôi kéo cánh tay nàng ta hỏi: “Hảo tỷ tỷ, cô cô, cô cô đâu rồi?”
Chu Thẩm Nhi không kiên nhẫn nhìn bọn họ một cái, “Canh giờ này thì cô cô khẳng định còn đang ngủ a.”
“Lão nhân kia đã tắt thở,” hai người đè thấp thanh âm, thần sắc sợ hãi, “Tối hôm qua chúng ta y theo lời cô cô phân phó, đem hắn mang đến chuồng ngựa đánh cho một trận, lại đem cứt ngựa nhét đầy miệng hắn, sau đó rời đi nhưung hôm nay quay lại thì phát hiện mắt hắn trợn trắng, tứ chi cứng đờ, đã chết đã lâu, khả năng…… Là bị cứt ngựa sặc chết.”
“Cô cô còn chưa tỉnh, ai dám đi kêu nàng ta,” Chu Thẩm Nhi liếc trắng hai kẻ kia, “Hai ngươi cũng thật là, người chết ở Tê Phượng Lâu còn ít sao mà gặp chuyện lại vẫn hoảng loạn như thế? Trương đại hộ là một kẻ cô đơn, chết rồi cũng không ai đi tìm hắn. Các ngươi đem hắn băm ra rồi tùy tiện tìm một chỗ để chôn là được. Loại việc nhỏ này không cần quấy rầy đến cô cô.”
“Này…… Được không?” Hai gã sai vặt hai mắt nhìn nhau.
“Có cái gì không được, các ngươi đã quên cái vị Hứa thiếu gia năm trước đắc tội cháu trai của quốc cữu gia, một hai phải cùng hắn đoạt cô nương, còn không phải bị cô cô một gáo gõ nát sọ sao? Hứa gia tốt xấu gì cũng là nhà giàu đâu nhưng cái rắm cũng không dám phóng, đối với bên ngoài chỉ nói là nhi tử phát trọng bệnh mà chết. Một cái lão điên như thế thì còn gì mà phải lo lắng.”
Nghe nàng ta nói như vậy, hai cái gã sai vặt nhất thời yên lòng, bọn họ cười theo, “Chúng ta đây liền thừa dịp trời còn chưa sáng hẳn đem hắn lôi đi. Làm phiền ngài chờ cô cô tỉnh thông báo cho nàng một tiếng.”
“Không có tiền đồ.” Chu Thẩm Nhi dậm dậm chân, đem tro bụi trên mặt đất bay lên bám đầy giày bọn họ.
Mãi cho đến khi mặt trời lên cao Hoa Cô mới từ phòng ngủ đi ra. Tâm tình của nàng ta nhìn qua thật tốt, không âm trầm như hôm qua. Thấy sắc mặt nàng ta không tồi, Chu Thẩm Nhi mới nhanh bước đến đón, rồi thì thầm vào tai nàng chuyện của Trương đại hộ. Nghe được tin Trương đại hộ đã chết, Hoa Cô cũng không tỏ biểu tình gì, miệng thậm chí còn khẽ nâng lên, “Để bọn họ xử lý tốt thi thể là được. Tân An phủ gần đây nhìn chằm chằm ta rất gắt gao.”
“Cô cô, có chuyện gì mà cao hứng thế. Ngài nói ra để ta cũng vui theo a.” Chu Thẩm Nhi cười đến nỗi da mặt nhăn như quả hạch đào.
Hoa Cô xoa hai tay với nhau, ngoài miệng ha ha cười nói, “Cũng không có gì, bất quá tối hôm qua ta nằm mộng, trong mộng thực sự thống khoái cho nên mới tâm bình khí thuận ngủ đến canh giờ này.”
Chu Thẩm Nhi lại tiến về phía trước, đem một ly trà xanh qua, “Cô cô mơ thấy cái gì?”
Hoa Cô nhấp một ngụm trà, khóe miệng và đuôi lông mày đều là ý cười, “Ta a, mơ thấy cháy.”
“Kia chính là mộng đẹp a. Cháy biểu thị tài vận mở rộng ra, khẳng định là ông trời nghĩ đến cô cô, muốn báo cho ngài là sinh ý của Tê Phượng Lâu sẽ ngày một tốt, làm ngài không phải phiền lòng.” Chu Thẩm Nhi ngữ khí vô cùng khoa trương.
“Nhưng trận hỏa này lại không phải một trận cháy đơn giản,” Hoa Cô cười đến nếp nhăn càng sâu hơn, làm như muốn chui ra khỏi làn da dày son phấn của nàng ta, “Ta mơ thấy tiệm quan tài đối diện cháy a, tất cả đều cháy đến không còn lại chút gì,” nàng nhìn Chu Thẩm Nhi đang nghẹn họng nhìn trân trối, “Ngươi nói, mơ thấy quan tài bị thiêu thì có phải có ngụ ý tốt hay không? Thăng quan phát tài, một cái cũng không rơi nha.”
Chu Thẩm Nhi ngây ra một lúc. Nàng ta đi theo Hoa Cô bên người đã nhiều năm, biết nàng kia thần quỷ không tin, tất nhiên là sẽ không đối với một giấc mộng sinh ra phản ứng quá lớn. Lấy tính tình của Hoa Cô thì sau khi bị người ta tính kế như vậy thì tất muốn trả lại gấp mười lần. Chu Thẩm Nhi quay đầu nhìn Hoa Cô, “Cô cô, ngài ý tứ là?”
Hoa Cô nhìn bầu trời trong suốt bên ngoài, “Đã nhiều ngày trời hẳn là không mưa đi?”