“Lưu đại nhân đã hỏi qua một lần, ngươi còn muốn hỏi lại một lần sao?” Trình Mục Du giương mắt nhìn về phía nàng, “Chiều nay người của chúng ta đem Vân Hồ trong thư viện trong ngoài đều lục soát khắp, nhưng không tìm được cái gì cả. Thế nên ta đã để Hỗ tiên sinh trở về, đáp án này ngươi đã vừa lòng chưa?”
“Thuộc hạ đã nghe Sử Kim nói,” Tưởng Tích Tích kéo một cái ghế ngồi xuống, “Nhưng thuộc hạ muốn nói là chuyện khác.”
Trình Mục Du nâng lên cằm, “Cái gì?”
“Đại nhân, ngài nói Hỗ tiên sinh là người như vậy, sao lại cùng một kỹ nữ như Kính Nhi cô nương dây dưa không rõ đâu? Bọn họ căn bản là không thuộc cùng một thế giới. Một người băng thanh ngọc khiết, không nhiễm một hạt bụi, một cái khác lại lăn lộn giữa đám nam nhân, cả người dính đầy bụi bặm phố phường.”
“Giới hạn giữa trắng và đen cũng không phải rõ ràng như thế. Tích Tích, vấn đề này chúng ta đã thảo luận rồi.”
“Đại nhân không hiểu ý của thuộc hạ. Thuộc hạ nghe Lưu đại nhân nói Hỗ tiên sinh đối với thê tử của chính mình vô cùng tình thâm, trong lòng căn bản không chứa được người thứ hai. Huống chi người này cùng thê tử của hắn hoàn toàn không giống nhau. Hắn làm sao có thể cho phép chính mình cùng nàng có liên quan chứ? Cho dù Kính Nhi đối Hỗ tiên sinh có ân cứu mạng, hắn cũng tuyệt không có khả năng cùng nàng vẫn luôn lui tới, càng sẽ không làm Kính Nhi hiểu lầm hắn có khả năng giúp nàng ta chuộc thân, mang nàng rời khỏi Tê Phượng Lâu.”
Trình Mục Du cúi đầu trầm tư trong chốc lát, “Ngươi nói cũng không phải không có đạo lý, ngày mai ngươi lại đi Tê Phượng Lâu một chuyến, hỏi những người bên cạnh Kính Nhi, xem bọn họ có biết được quan hệ của nàng ta với Hỗ Chuẩn hay không.”
“Thuộc hạ tuân mệnh.”
Hỗ Chuẩn ngồi xổm xuống, đem đồ vật bị bọn nha dịch đào tung lên nhặt lại, từng cái một dọn dẹp. Dưới giường thổi tới một trận gió lạnh, đem vạt áo hắn tung lên, thuận đường mang đến vài tiếng cười trộm:
“Những tên ngốc đó có thể lục ra cái gì chứ.”
“Đã sớm hóa……”
“Hư không……”
“Đem cả nhà quật lên cũng sẽ không tìm thấy, ha hả……”
“Câm miệng.” Hỗ Chuẩn đập bàn rống lên một tiếng, cầm lấy nghiên mực trong tay ném qua khiến nghiên mực vỡ nát, lại chỉ đổi lấy càng nhiều tiếng cười nhạo. Hắn hít một hơi thật sâu, đứng dậy đi đến trước bàn ngồi xuống, nhắm mắt lại muốn định thần, nhưng trong óc lại “Oanh” một tiếng, giống như bị sét đánh.
Lược đâu, lược đi nơi nào rồi. Vừa rồi hắn sửa sang lại nửa ngày cũng không nhìn thấy nó. Hắn đứng lên, hoảng loạn ở trong phòng đi dạo tới lui, đem vật phẩm vừa mới sắp xếp tốt lại lục tung lên nhưng vẫn không nhìn thấy cây lược gỗ bị vỡ làm đôi.
Liệu nó có bị đám nha dịch coi là rác rưởi mà vứt bỏ không? Nghĩ đến đây, Hỗ Chuẩn vọt tới trong viện, nương ánh trăng, ở trong bụi cỏ sờ soạng. Trời xanh không phụ người có lòng, lúc hắn vì đào đất mà bị đứt vài cái móng tay thì rốt cuộc cũng chạm được vào một thứ đồ vật có răng. Hỗ Chuẩn một tay đem nó bắt lại, lại thấy một nửa cây lược khác đã ở một bên, không khỏi mừng rỡ như điên, đem chúng nó ôm trong lòng bàn tay, tựa như đó là bảo bối hiếm có.
“Quan nhân, tay chàng bị thương kìa.”
Một giọng nói quen thuộc rót vào tai hắn, sau đó trên tay Hỗ Chuẩn nóng lên. Một đôi tay mềm mại không xương nhẹ nhàng tóm lấy tay hắn. Hắn cúi đầu, thấy được hai cánh tay trắng tinh, phần còn lại thì giấu ở trong bóng tối, tựa hồ không nối với cái gì cả.
Nhưng hắn lại bất chấp sợ hãi, bởi vì đôi tay trắng tinh như ngọc này không phải của Lục Kiều thì của ai? Hắn trở tay đem chúng nó bắt lấy, sau đó liều mạng kéo vào trong ngực, “Lục Kiều, ta lại nằm mộng phải không? Mấy ngày nay ta vẫn luôn hốt hoảng, ăn cũng ăn không vô, ngủ cũng ngủ không tốt, nhưng nếu có thể ở trong mộng gặp được nàng thì cũng đáng.”
“Quan nhân đầu tóc đã lâu không chải đi, như thế nào lại loạn thành thế này?”
Hai cánh tay kia tránh thoát ôm ấp của hắn, chậm rãi chuyển qua vỗ về tóc hắn, mười cái ngón tay xuyên qua mái tóc đen nhánh của Hỗ Chuẩn, đầu ngón tay đem đến hơi ấm khiến hắn thoải mái nheo lại đôi mắt.
“Lục Kiều……”