“Ta đã nói ngươi suy nghĩ nhiều rồi.” Hỗ Chuẩn trở nên không kiên nhẫn, ngữ khí cũng lạnh nhiều.
Cuốn sách trong bao quần áo nhảy lên vài cái, bắt đầu không an phận “Bạch bạch” rung động. Trong mắt Kính Nhi hiện lên một tầng dị quang, nàng ta tiến lên đoạt lấy tay nải, “Ta sẽ không để ngươi đem nó hủy diệt, ta…… Ta sẽ không để ngươi rời khỏi ta.”
“Đem sách trả lại cho ta.” Hỗ Chuẩn đem cửa viện khóa lại, hướng Kính Nhi vươn một bàn tay.
“Ta không trả.”
“Mau đưa đây.” Hắn rống lên một tiếng, hướng nàng kia bước tới.
Thấy không còn đường để đi, Kính Nhi chỉ có thể lui về phía sau trốn vào trong phòng. Nàng vừa định đóng cửa lại thì Hỗ Chuẩn đã một chân đá văng ra. Hắn nhìn nàng, trong mắt có biểu tình hung ác nàng ta chưa bao giờ thấy.
Kính Nhi cảm thấy chính mình có chút không quen nam nhân trước mặt. Hắn không phải luôn luôn ôn nhu chậm rãi, ngay cả nói chuyện cũng không lớn tiếng sao? Sao đột nhiên lại trở nên giống hung thần ác sát đến vậy? Bất quá nàng cũng không hiểu chính mình, vì sao cứ ôm khư khư lấy cuốn sách vừa dày vừa nặng này giống như nó là một cái bảo bối vậy.
Vẫn còn đang hoang mang thì dưới chân đã vấp một cái, thân thể mất đi cân bằng, Kính Nhi ngã về phía sau, mà cuốn sách cũng bị ném mạnh sang một bên, ở trên sàn nhà nhảy lên vài cái rồi bất động.
Một mảnh góc áo mềm mại tắc ở mu bàn tay của Kính Nhi, Hỗ Chuẩn ngồi xổm xuống, đôi mắt thon dài nhìn thẳng vào khuôn mặt của nàng ta, “Ngươi dám lấy đồ vật của ta?”
“Ta…… Ta…… Thực xin lỗi, thực xin lỗi……” Nàng lắp bắp nửa ngày, cuối cùng chỉ có thể nói ra ba chữ xin lỗi này. Kính Nhi không hiểu chính mình vì sao lại sợ hãi như thế. Nàng ta hoảng hốt đến nỗi tim sắp nhảy ra khỏi ngực, cả người đều lạnh run lên, đang ngày hề mà xương cốt lại lạnh đến phát đau. Nam nhân này rõ ràng là bị mình tát vô số lần, mà mình cũng chưa bao giờ sợ hắn, luôn luôn đều đem hắn trở thành vật trong tay mình, lúc nào cũng tùy ý đùa nghịch. Nhưng hiện giờ, trong mắt Hỗ Chuẩn lộ ra hung quang, một con ngươi đen nhánh càng ngày càng lan rộng, cuối cùng lan ra toàn bộ tròng mắt.
Hắn bình tĩnh nhìn Kính Nhi trong chốc lát sau đó rốt cuộc đứng lên, vạt áo thật dài đảo qua mặt nàng. Kính Nhi thở ra một hơi nghẹn ở trong ngực, luống cuống tay chân bò dậy, không bận tâm đến cái gì mà chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây. Trong lúc hoảng loạn, ống tay áo nàng ta quẹt qua quầy trúc cạnh giường, đem một cây lược gỗ để trên đó gạt xuống. Cây lược gỗ rơi trên mặt đất, phát ra tiếng vang thanh thúy, rồi gãy ra làm đôi.
“Ta…… Thực xin lỗi……” Đây là lần thứ hai trong đêm nay Kính Nhi nói ra lời này, nàng đem lược nhặt lên, “Ta không phải cố ý.” Thấy Hỗ Chuẩn nhìn chằm chằm cây lược kia, chậm chạp không có phản ứng, Kính Nhi nhấc ống quần lên, tay chân nhẹ nhàng hướng cửa dịch đến.
“Táp.” Một trận gió từ sau lưng thổi tới, đem mái tóc của nàng thổi tan, cũng làm nổi lên cỗ hàn ý trong người nàng. Kính Nhi quay đầu lại, thấy Hỗ Chuẩn đang đi về phía mình, mà trên tay hắn là cuốn sách cổ đen sì kia, ngón tay mảnh dài để trên bìa sách, chậm rãi mở nó ra.
Kính Nhi biết thứ nghênh đón chính mình là cái gì, bởi vì nàng từng tận mắt nhìn thấy những tự phù nhảy ra từ cuốn sách này mà nhảy vào trong cơ thể của Lục Kiều, đem cơ thể của nàng ta căng đến phát nổ, hóa thành một đám bụi. Lúc nàng ta lấy cái này ra áp chế Hỗ Chuẩn, liệu có từng nghĩ đến chính mình sẽ biến thành một vong hồn dưới cuốn sách này, giống như Lục Kiều không?