“Kinh tiểu thư……”
“Đại nhân,” đây là lần thứ hai nàng ta đánh gãy lời Trình Mục Du trong đêm nay, “Ngọc Nhi từ trong lòng ngưỡng mộ đại nhân, từ khi gặp ngài lần đầu tiên thì ta đã biết đại nhân là một vị quan tốt, nhất định có thể bảo đảm cho bá tánh bình an,” giọng nói của nàng ta đột nhiên nghẹn ngào, “Nếu không phải đã quá muộn, Ngọc Nhi cũng hy vọng có thể lưu lại bên người đại nhân, cho dù làm thiếp thất cũng tốt.”
Trình Mục Du nhất thời không biết nên làm cái gì, hắn chưa bao giờ bị một nữ tử thẳng thắn thổ lộ như vậy nên không khỏi có chút hoảng loạn. Hắn nhìn chân mình nói, “Tiểu thư là thiên kim, sao có thể hạ thấp chính mình như vậy? Trình mỗ có tài đức gì mà có thể để cho tiểu thư xem trọng như thế chứ?”
Kinh tiểu thư đột nhiên cười, “Trình đại nhân không cần hoảng loạn, tuy ta ngưỡng mộ đại nhân nhưng cũng sẽ không làm việc khiến người khác khó xử. Chỉ là đêm nay ánh trăng rất tốt, làm ta có chút khó giữ được cảm xúc,” nàng nhìn rừng đào phía trước, đột nhiên bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng chạy đến, dứng dưới một gốc cây đào nhẹ giọng hỏi: “Đại nhân cũng biết thơ của Thôi Ân Công đúng không? Năm trước hôm nay này môn trung, nhân diện đào hoa tương ánh hồng, nhân diện bất tri hà xứ khứ, đào hoa y cựu tiếu xuân phong.”
“Đáng tiếc đào hoa đã lạc, thật là trường hận xuân quy vô tìm chỗ.” Trình Mục Du tiếp lời nàng.
“Đại nhân hà tất nói đến những lời mất hứng đó. Nhân diện đào hoa, người đi nhà trống, tất cả đều là chuyện thường tình. Nếu đã từng gặp thì cần gì để ý có thể bên nhau lâu dài hay không.”
Trình Mục Du nghe lời của nàng ta có ẩn ý thì trong lòng không khỏi kinh ngạc, đi lên phía trước một bước, “Tiểu thư, xin hỏi có điều gì muốn nói với Trình mỗ?”
Kinh tiểu thư cười thật xinh đẹp, “Chẳng lẽ đêm nay ta tâm sự với đại nhân nhiều như thế còn chưa đủ sao?” Nói xong, nàng ta bình tĩnh nhìn Trình Mục Du, giống như muốn đem mỗi thần thái của hắn, mỗi động tác đều ghi tạc trong lòng. Rốt cuộc phát hiện bị người ta nhìn chằm chằm không phải việc gì dễ chịu cho cam nên nàng ta mới cười cười, “Đại nhân, đa tạ ngài cùng ta đi một đoạn như vậy. Ngọc Nhi cũng coi như không thẹn với cuộc đời này.” Dứt lời, nàng ta hành đại lễ rồi quay đầu đi về hướng nội đường.
“Không thẹn với cuộc đời này?” Trong lòng Trình Mục Du bị bốn chữ này đụng vào một chút. Hắn nâng cánh tay lên muốn gọi nàng ta lại nhưng do dự một lúc lâu hắn vẫn buông tay xuống. Ánh trăng lạnh lùng chiếu lên bóng dáng của Kinh tiểu thư khiến cho bóng dáng của nàng ta trở nên mông lung, mờ mịt trong thế giới chân thật này.
“Tiểu thư đã trở lại.” Thấy Kinh Trần Ngọc đi vào nhà, tiểu nha hoàn vội chạy nhanh ra đón, “Thiếu gia phái người tới vài lần rồi, nói là muốn ngài nhanh qua đó.”
Kinh Trần Ngọc đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, “Ta đã biết, ngươi đi ra ngoài đi, hiện tại đã tối muộn nên mai ta sẽ qua.”
Tiểu nha hoàn đáp lời lui xuống, Kinh Trần Ngọc thấy nàng ta đóng cửa lại mới chậm rãi đi đến bên tủ, lấy một cái vòng ngọc bên trong ra ôm vào ngực, nghẹn ngào nói: “Nương, trước khi ngài lâm chung muốn ta rời khỏi nơi này nhưng thiên hạ rộng lớn lại không có chỗ cho nữ nhi dung thân.”
Hóa ra Trình Mục Du kia rất thông minh, đêm hôm khuya khoắt thấy Kinh tiểu thư cõng cái tay nải đi ra ngoài thì đã đem lòng sinh nghi, đối với câu chuyện nàng ta bịa ra cũng không quá tin tưởng bởi vì bao quần áo kia nặng trĩu nên không thể chỉ có chút bạc vụn được. Huống hồ từ phản ứng của hắn thì rõ ràng hắn đã biết việc Đông Hương mất tích. Đương nhiên những điều này đều bị vị Kinh Trần Ngọc tiểu thư này thu hết ở đáy mắt, chẳng qua sau khi hoảng loạn, nàng ta đột nhiên bình tĩnh trở lại. Vì đối mặt với nam tử mà mình sớm có tình cảm nên trong nháy mắt vạn ý niệm trong lòng nàng ta đều chỉ còn lại nỗi tuyệt vọng. Nàng biết cuộc đời này nàng và hắn sẽ không bao giờ có được điều gì, kể cả sự tình không bại lộ thì giữa hai người cũng hoàn toàn không có khả năng.
“Hắn sẽ hận chết ta, nương, nhất định sẽ hận thấu ta.” Kinh Trần Ngọc buồn bã cười, “Ta cũng là đến hôm nay mới nhớ tới vì sao luôn cảm thấy vị cô nương kia quen mắt. Hóa ra ngày ấy gặp hắn lần đầu thì nàng ta cũng cưỡi ngựa đi sau hắn. Mà hắn tới nơi này, chính là vì tới tìm nàng kia.”
Kinh Trần Ngọc chậm rãi đeo vòng ngọc lên cổ tay, hai mắt nhìn phía ngoài cửa sổ, khuôn mặt chậm rãi nở một nụ cười thoải mái: Thật tốt, lúc sao mai hiện ra thì toàn bộ những chuyện này sẽ kết thúc.
Lúc ánh mặt trời hơi sáng thì cả Ngọc Tuyền trấn yên lặng bị một tiếng thét chói tai đánh vỡ. Nghe thấy tiếng kêu đó, Trình Mục Du cùng Sử gia huynh đệ lập tức mặc thêm áo rồi đuổi tới nơi phát ra âm thanh kia – chính là bên bờ hồ.