“Mọi người theo mùi kia đuổi qua thì không ngờ phát hiện trong bếp lửa có một thứ giống như con dê con, chẳng qua cái thứ kia lại chỉ có hai chân. Mọi người đầu tiên là kinh sợ, sau đó giống như tổ ong xông lên đem người nhà này hung hăng đánh một trận. Nhưng người nọ lại đẩy bọn họ ra hô lớn: ‘nhiều hài tử như vậy chẳng lẽ đều là ta ăn hết sao? Bọn họ đều đóng cửa ở trong phòng nấu thịt không cho các ngươi ngửi thấy thôi. Nói gì đi nữa thì không ăn cũng làm được gì? Dù sao thì bọn chúng cũng không sống được nhưng chúng ta còn phải sống. Chẳng lẽ phải cùng nhau đói chết mới được hả?’ Mọi người ngây người, qua một lúc lâu bọn họ ném côn bổng trong tay đi về nhà, yên lặng suy tư một đêm. Chờ đến sáng hôm sau ra cửa, trong ánh mắt mỗi người đã chẳng còn thương xót. Bọn họ nhìn những hài tử đói đến da bọc xương trong nhà mình, ác niệm một cái tiếp theo một cái bốc lên trong đáy lòng. Từ đây sự tình cứ thế không thể vãn hồi nữa, cũng chẳng còn hài tử bị vứt bỏ dưới chân núi Khâu Hưng nữa nhưng bọn nhỏ cứ một đứa lại một đứa biến mất, từ nhỏ đến lớn, từ muội muội đến ca ca. Sau đó không lâu, mọi người thừa dịp bóng đêm đào một cái hố to trong núi. Mỗi nhà mỗi hộ đều xách theo một bao tải nho nhỏ ném vào trong cái hố kia. Phàm là có phụ nhân ghé vào miệng hố khóc thút thít thì sẽ bị người nhà che miệng lại mạnh mẽ kéo đi. Bởi vì mỗi người bọn họ đều không muốn nghĩ sâu hơn về chuyện này, đều muốn đem ký ức cùng những bao tải đó mai tang thật sâu dưới đất.”
Yến Nương thê lương cười một tiếng, “Đúng vậy, bọn họ làm sao dám nghĩ sâu hơn chứ bởi vì nếu nghĩ đến cuối cùng thì sẽ phát điên mất. Cái mà bọn họ ăn chính là cốt nhục của mình. Bọn họ dựa vào huyết nhục của những hài tử đó mà kéo dài hơi tàn, chịu đựng những ngày tháng giống như địa ngục kia. Hiện tại những người này có lẽ không biết mình là thế nào mới đến được thế giới này. Nếu không có những đứa nhỏ bị ăn luôn đó thì bọn họ sợ là cũng chẳng có cơ hội đến thế giới này.”
Trình Mục Du xụ mặt ở bên hồ đứng yên thật lâu, rốt cuộc hắn ngẩng đầu lên nhìn Yến Nương, trong thanh âm là bình tĩnh sau khiếp sợ, “Yến cô nương, đây là chuyện khi nào.”
Yến Nương tùy tay rút ra một cây cỏ dại, ở trong tay vung vài cái, “Thật lâu trước đây, khi đó Đại Tống còn chưa kiến quốc, khắp nơi khói lửa chiến tranh cuồn cuộn. Chiến hỏa không ngừng, ta cũng là nghe vị lão hữu ở Ngọc Tuyền trấn kia kể lại đoạn chuyện cũ ít người biết đến này cho nên mới biết một chút.”
“Vậy cái nhìn của cô nương với việc này là gì?”
“Cái nhìn?”
“Hiện nay Ngọc Tuyền trấn phát sinh đủ loại việc lạ cùng với việc Tích Tích mất tích, có phải liên quan tới việc người ăn thịt người đó không?”
Yến Nương ném nhánh cỏ chính mình bứt nói, “Những người đó coi trẻ nhỏ yếu như dê, lợn thì đương nhiên sẽ gặp báo ứng. Nhưng nếu nói những việc phát sinh gần đây có liên quan đến việc trước kia thì cũng không khỏi có chút gượng ép.”
“Cứu mạng, cứu mạng, giết người rồi……” Một tiếng kêu cứu truyền tới từ bên kia hồ, kẻ đang kêu to giống như bị ai đó bóp lấy cổ, thanh âm cao vút, rợn người.
Trình Mục Du nhìn Yến Nương liếc mắt một cái, đột nhiên phi thân đến chỗ phát ra tiếng kêu. Yến Nương chạy theo hắn vài bước rồi đứng lại. Nàng theo mùi trong gió bay tới ghé mắt nhìn về một bên lại phát hiện cách mình không xa, trên một nóc nhà có một bóng đen, nhỏ nhỏ gầy gầy, tựa như một con khỉ.
Bỗng nhiên, cái bóng kia giật giật, lộ ra hai con mắt màu đỏ tươi, cùng lúc đó thân thể nó càng ngày càng thu lại, vô cùng khẩn trương giống như chuẩn bị nhảy về phía nàng.
Một đạo sấm sét chợt lóe lên, chiếu sáng bóng đen trên mái hiên, Yến Nương rốt cuộc thấy rõ ràng bộ dáng của bóng đen kia. Đầu của nó đen thui, vừa to vừa dẹp, bên trên có mấy cái lông cũng đen, bên dưới là đôi mắt đỏ như liệt hỏa, một cái miệng rộng đến tận tai. Đúng lúc này nó cười, phát ra một trận “Cạc cạc cạc cạc” như tiếng cười thiên chân vô tà của hài đồng, đồng thời cũng lộ ra cái miệng đầy răng. Những cái răng bén nhọn đó một hàng tiếp một hàng, rậm rạp che kín toàn bộ khoang miệng, bốc ra một cỗ mùi hôi thối.