Ngưng thần bế khí đứng như thế thật lâu Tưởng Tích Tích vẫn chẳng nghe thấy cái gì. Thần kinh căng chặt của nàng lúc này mới thả lỏng xuống. Nàng cho rằng mình chỉ nghe thấy một tiếng mèo hoang mùa xuân thôi nên tự mắng mình trong lòng: Tưởng Tích Tích ơi Tưởng Tích Tích, uổng công ngươi còn là bộ khoái. Sao lại giống một kẻ chưa hiểu việc đời, gặp được một chút gió thổi cỏ lay đã bắt đầu sợ bóng sợ gió chứ?
Ánh trăng rốt cuộc cũng ló ra từ mây đen, nhưng ánh sáng của nó giống như mờ nhạt hơn, không còn trong sáng như lúc trước. Tưởng Tích Tích lại nhìn thoáng qua mặt trăng kia sau đó xoay người chuẩn bị về phòng. Nhưng nàng vừa bước hai bước thì đột nhiên dừng lại.
“Sát sát sát…… Sát sát sát sát……” Chỗ bóng tối ven tường truyền đến một loạt tiếng vang quái dị. Tiếng động kia thực rõ ràng, từng chút đánh vào lòng Tưởng Tích Tích, đánh vỡ tự tin nàng thật vất vả mới lập ra được. Nàng nắm chặt nắm tay, chậm rãi quay đầu về phía bên phải, phát hiện cách mình không xa bên góc tường có một nữ nhân. Nữ nhân kia không vấn tóc, mái tóc thật dài rũ ra hai bên sườn, che khuất khuôn mặt của nàng ta. Nàng ta mặc một kiện trung y màu trắng, không mặc áo khoác, quần áo giống như bị ướt sũng nước, cổ tay và vạt áo không ngừng có giọt nước chảy ra. Tay nàng ta đang cào lên tường, một chút lại một chút, phát ra âm thanh “Sát sát”, không ngại móng tay bị đứt gãy cũng không dừng lại.
“Cô nương……” Tưởng Tích Tích cau mày đi về phía trước. Nàng cảm thấy nữ nhân này có thể bị điên, nếu không sao lại nửa đêm lại một mình đứng ở chỗ này cào tường chứ, “Ban đêm gió lớn, ngươi ăn mặc đơn bạc, mau trở về phòng đi.”
“Không thể quay về.” Nàng kia giống như đáp lại lời nàng, lại như đang tự lẩm bẩm. Nàng ta không thấy Tưởng Tích Tích, ngược lại đem đôi tay khảm nhập vào mặt tường, càng thêm nỗ lực đào. Chỉ nghe thấy vài tiếng “băng”, móng tay nàng ta đứt mấy cái, máu tươi từ đầu ngón tay trào ra nhiễm đỏ trên tường. Tưởng Tích Tích nhịn không được cầm ngón tay của chính mình nhưng nàng kia lại giống như không có cảm giác đau, vẫn dùng tay đó vào vào mặt tường, làm vôi rụng lả tả bay xuống dưới.
“Dừng tay.” Tưởng Tích Tích thật sự nhìn không được, nàng bắt lấy cánh tay nàng kia quát lớn, “Ngươi không đau sao? Móng tay cũng đứt rồi.”
Nàng kia chậm rãi quay đầu lộ ra một khuôn mặt nhỏ trắng đến xanh. Tưởng Tích Tích lắp bắp kinh hãi, bởi vì nàng thấy trên trán nữ tử có khắc một con hắc xà. Con rắn kia là được người ta khắc lên, thân rắn vừa đen lại thô, bọc trong hoa văn khó coi, đầu rắn ngẩng cao hung ác phun lưỡi ra bên ngoài.
“Là ai biến ngươi thành bộ dáng này?” giọng Tưởng Tích Tích run rẩy, nàng bước lại gần hơn, muốn duỗi tay ôm lấy thân thể đang run lên bần bật kia.
“Cô nương, ngươi đang nói chuyện với ai thế?” Phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng nói, Tưởng Tích Tích quay đầu lại thì thấy phía sau là một nữ tử cao gầy. Sắc mặt nàng ta lạnh lùng, biểu tình vô cảm khiến người ta có cảm giác không nên đến gần.
“Nàng……” Tưởng Tích Tích chỉ vào phía trước nhưng đột nhiên nghẹn họng, nửa chữ cũng không nói được bởi vì nữ nhân trên đầu có khắc dấu hắc xà kia đã không thấy đâu. Nàng ta giống như hóa thành một làn khói bị gió thổi đi mất. Tưởng Tích Tích nhìn phía mặt tường, phát hiện dấu máu kia cũng đã biến mất, nhưng vừa rồi chính nàng nhìn thấy mấy cái móng tay của nàng ta đều bị bẻ gãy, trên mặt tường để lại ấn ký huyết nhục mơ hồ cơ mà.
“Cô nương, ngươi là khách của Kinh phủ sao? Sao ta chưa bao giờ thấy ngươi?” Nữ tử phía sau lại lên tiếng, ngữ điệu tuy không có phập phồng nhưng lại nghe không ra có chút gì là tôn trọng ở đây.
“Đêm nay ta mới đến trong phủ cho nên cô nương không nhận ra cũng đúng thôi.” Tưởng Tích Tích vội vàng đáp.