Phía trước chính là núi Khâu Hưng. Tưởng Tích Tích đứng ở chân núi nhìn lên núi non liên miên phía trước. Suy nghĩ của nàng bất tri bất giác trở về khi còn nhỏ. Khi đó phụ thân luôn mang theo nàng vào trong núi luyện tập. Ông không chỉ dạy nàng kiếm thuật mà còn có không ít kỹ năng sinh tồn ở nơi hoang dã. Có một lần nàng trượt chân ngã xuống bẫy rập của thợ săn, phụ thân thấy được cũng không cứu nàng mà không nói một lời đã rời đi. Tưởng Tích Tích ở bên trong ngây người một ngày một đêm, rốt cuộc tự dựa vào sức mình mà bò lên khỏi cái hố. Lúc nàng đi lên mới thấy phụ thân vẫn luôn canh giữ ở bên ngoài. Ông ôm nữ nhi đã lạnh cóng, móng tay bong tróc đang khóc run bần bật vào lòng rồi cũng khóc như một đứa trẻ ba bốn tuổi.
Nghĩ đến đây Tưởng Tích Tích thấy mắt chua sót, nàng lấy lại bình tĩnh, không lựa chọn con đường nhỏ các thợ săn hay đi vào núi mà đi theo triền núi lầy lội từng chút lên trên. Bầu trời bị cây cối to lớn cắt thành từng miếng nho nhỏ, ánh trăng mỏng như lụa tản ra theo lá cây lay động mà nhảy nhót. Những cây đại thụ có vỏ cây sần sủi, đen đúa khô nứt dính đầy rêu xanh. Nhánh cây đan xen, thô chắc như những bàn tay hình thù kỳ quái.
Tưởng Tích Tích tuy đã tận lực không phát ra động tĩnh nhưng vẫn thấy tiếng bước chân của mình bị phóng đại mấy lần. Nàng nhíu mày, không đúng, nơi này xác thật tà môn như phụ nhân kia nói. Nàng từ nhỏ lớn lên ở trong rừng nên tự nhiên quen thuộc hết thảy mọi thứ thuộc về núi rừng. Các con vật trong núi đa phần là ngày ngủ đêm thức. Chỉ cần đến tối là tiếng chim và côn trùng còn có tiếng chân thú đã vang lên không dứt bên tai. Nhưng núi Khâu Hưng này ngoài nàng ngẫu nhiên phát ra tiếng vang thì chỉ có một mảnh tĩnh mịch, giống như những vật sống đó đều bị cái gì đó cắn nuốt trong một đêm, biến mất vô tung giống như vị thợ săn kia.
Tưởng Tích Tích bắt lấy một thân cây, chuẩn bị trèo lên cây đến chỗ cao để quan sát. Nhưng nàng đột nhiên dẫm phải một đồ vật ướt sền sệt, dưới chân trượt một cái té lăn trên đất. Tay nàng chỉ vừa chạm vào đống chất lỏng kia đã đột nhiên rụt lại. Bằng vào kinh nghiệm nhiều năm phá án, Tưởng Tích Tích không cần xem cũng đã đoán được đó là thứ gì. Nhưng nàng vẫn cưỡng bách chính mình cúi đầu, cẩn thận quan sát phần nội tạng kia.
Như nàng sở liệu, trên mặt đất bùn là một nửa khối dạ dày và một đoạn ruột không phải của động vật mà của con người. Bọn chúng tỏa ra một cỗ mùi tanh hôi đến sặc người khiến Tưởng Tích Tích phải đem cổ áo kéo lên che mũi. Nàng dùng tay tìm kiếm chung quanh bụi cỏ nhiều lần, rốt cuộc tìm thấy đồ vật mình muốn —— nửa mảnh khăn tay.
“Nói vậy thì khăn tay này chính là của thợ săn kia,” nàng nhẹ nhàng mà thở dài, “Quả nhiên hắn không còn sống mà đi ra. Đứa nhỏ bảy tám tuổi kia vậy là mồ côi cha rồi. Nhưng rốt cuộc hắn chết thế nào chứ? Chẳng lẽ trong núi sâu này có dã thú cực hung hãn sao?”
Tưởng Tích Tích nhét nửa mảnh khăn tay kia vào trong quần áo sau đó lại lần hai tay bám lấy thân cây, dưới chân thoáng dùng sức đã bám cả người vào trên cây đại thụ rồi bò từng chút một lên ngọn cây. Nàng giấu bản thân trong một đám cành lá rậm rạp nhất, tay cầm trường kiếm, híp mắt cẩn thận quan sát động tĩnh trong rừng rậm.
Ánh trăng càng bò càng cao, rốt cuộc nó chiếu cũng vào cái cây mà Tưởng Tích Tích đang ẩn núp. Ánh trăng như nước vẩy khắp trong rừng. Tưởng Tích Tích đã ở trên cây hai canh giờ, tay chân dần dần chết lặng, cơn buồn ngủ cũng dần ập đến. Nàng phải thường xuyên véo đùi để ngăn bản thân quá buồn ngủ mà rơi xuống từ trên cây. Trong rừng vẫn là một mảnh yên tĩnh. Tưởng Tích Tích quyết định lại chờ nửa canh giờ nữa bởi vì nàng còn có công vụ trong người cho nên không thể chỉ vì đồng tình nhất thời mà làm chậm trễ chính sự.
Đúng lúc nàng hạ quyết tâm thì lại nhìn thấy gốc cỏ đuôi chuột ở phía dưới cách mình vài ly nhẹ nhàng giật giật, tựa hồ có thứ gì chui vào đám cỏ làm rung cành lá ở bên trên. Tưởng Tích Tích mở to hai mắt nhìn, muốn nhìn cho rõ thứ đang giấu mình ở trong tầng tầng cành lá bên dưới nhưng đúng lúc này sự tình kỳ quái đột nhiên xảy ra. Cây cỏ đuôi chuột kia không động nữa nhưng một lùm cây khác cách nàng càng gần bắt đầu nhẹ nhàng đong đưa. Ngay sau đó, câu cỏ xung quanh nàng giống như bị lây bệnh mà một cây tiếp một cây đong đưa. Cây này vừa ngừng thì cây kia lại động, dưới ánh trăng chúng nó lay động như điên, như đang múa một điệu múa quái dị.
Rốt cuộc, lúc Tưởng Tích Tích nghẹn họng nhìn trân trối phía dưới và không biết nên nhìn về phía phương hướng nào thì bọn nó lại lần nữa rơi vào yên tĩnh.