Vương Vệ Đình bị tiếng đập cửa đột ngột này làm cho sợ tới mức cả người run lên, tay nải trong tay lại rơi xuống đất. Hắn quay đầu lại, hoảng sợ mà nhìn về phía Vương Khi Vân, không lên tiếng, chỉ há miệng chỉ chỉ ra cửa.
Sắc mặt Vương Khi Vân âm trầm mà nhìn chăm chú vào ván cửa, hơi nghiêng đầu ra hiệu cho nhi tử im lặng, sau đó ông ta hắng giọng hỏi người bên ngoài, “Trình lão đệ, là ngươi sao?”
Giọng Trình Đức Hiên vang lên ở cửa, “Vương đại nhân, đúng là tại hạ, thánh thượng niệm ngài đã nhiều ngày nay làm lụng vất vả nên đặc biệt để ta bốc vài thang thuốc bổ đến đưa cho ngài.”
Câu này ông ta nói không nhanh không chậm, nhưng lại không cho hai người bên trong cửa cơ hội từ chối. Vương Vệ Đình nghe thấy lời này rồi thì sợ tới mức hồn mất vía, nhặt tay nải lên liền rón rén mà chạy vào trong phòng, muốn trộm quay về chỗ ẩn thân của mình —— khu nhà kề của bọn hạ nhân. Nửa tháng này hắn vẫn ở đó, ngày ngủ đêm ra, không dám để người khác thấy.
Nhưng lúc đi qua bên người phụ thân, tay hắn lại bị túm lấy, Vương Khi Vân giương mắt nhìn hắn nói, “Đừng trốn, đã trốn nhiều ngày thế rồi, ngươi không phiền nhưng ta phiền.”
Vương Vệ Đình hạ giọng, “Phụ thân, ngài nói cái gì thế, nếu để người khác biết ta sống lại, vậy quan phủ tùy thời sẽ đến xét nhà, đến lúc đó…… Đến lúc đó ta…… Chuyện ta ăn thịt người sẽ không giấu được đâu.”
Vương Khi Vân liếc mắt, hung tợn nhìn thẳng nhi tử, “Ngươi nghĩ vì sao Trình Đức Hiên lại đến nhà chúng ta lúc đêm hôm khuya khoắt thế này? Nhất định là vì ông ta đã nghe thấy tiếng gió, thế nên mới đến thử. Chỉ là ta không biết ông ta là bạn hay địch, có lẽ ông ta muốn bán cho ta một ân tình, để ta về sau ở trong triều giúp đỡ Trình gia nhiều hơn cũng nên…”
Lời nói đến đây thì bên tai đã nghe thấy tiếng gõ cửa, “Vương đại nhân, sao ngài còn chưa mở cửa thế? Trời giá rét, chân lão phu đã tê rần rồi.”
Nghe vậy, Vương Khi Vân ra hiệu cho Vương Vệ Đình, ý bảo hắn ra mở cửa. Vương Vệ Đình do dự một lúc lâu, rốt cuộc cũng cắn răng một cái, đem tay nải trong tay nén tới đống củi, lại đi tới cạnh cửa mở nó ra.
Trình Đức Hiên khoác một cái áo khoác màu xám, đôi tay đút vào trong tay áo để trước ngực, trong bóng tối hé ra một khuôn mặt không nhìn ra cảm xúc. Trên đầu ông ta là một tầng bông tuyết nhung nhung, lông mày và chòm râu cũng bị tuyết trắng dính đầy, thoạt nhìn già hơn dĩ vãng mười mấy tuổi.
Nhìn thấy Vương Vệ Đình, ông ta cũng không hề kinh ngạc chút nào, chỉ cười đạm mạc với hắn rồi bước qua ngạch cửa. Vương Vệ Đình nhìn ra ngoài, phát hiện không có ai đi theo thì mới khép cửa lại, theo sát Trình Đức Hiên đi vào.
“Trình lão đệ, bên ngoài lạnh lẽo, mau tới trong phòng uống ly trà nóng cho ấm áp.” Vương Khi Vân không lộ ra cảm xúc gì mà tiếp đón Trình Đức Hiên, cùng ông ta đi vào trong phòng, ngồi ở hai bên sườn. Vừa pha trà, ông ta vừa gọi Vương Vệ Đình tiến vào, “Vệ Đình, mau tới gặp Trình đại nhân, nhị công tử nhà ông ấy chính là người đã dốc hết sức phá vụ án của ngươi. Ngươi mau vào cảm ơn Trình đại nhân đi.”
Trình Đức Hiên vẫn không nói gì, chỉ cười đón lấy ly trà trong tay Vương Vệ Đình, sau đó ngửa đầu nhìn Vương Khi Vân, nhẹ giọng nói, “Nhân huynh, ngần ấy năm tuy huynh ở trên triều đắc thế nhưng ta chưa bao giờ thấy huynh nở một nụ cười từ trong thâm tâm. Hiện tại Vệ Đình chết đi rồi sống lại, ngài cũng coi như đã đạt được một cọc tâm sự, thật là quá đáng mừng.”
Vương Khi Vân than thở một tiếng, nhìn bông tuyết rơi tán loạn phía ngoài, giờ phút này, chúng nó đang tiếp nối nhau nhào lên mành cửa, khiến tấm mành cửa cũng biến màu hoa râm.