“Tiêu…… Tiêu…… Tiêu Thái Hậu?” Hữu Nhĩ nhìn nữ nhân mặc hoa phục trước mặt, không biết vì sao trong lòng hắn bỗng nhiên sinh ra chút nhút nhát, hai chân giống như không nghe sai khiến mà chậm rãi lui sang một bên, nhường đường cho bà ta.
Nhưng bà ta lại không động đậy gì, chỉ đứng dưới bậc thang, nhìn thẳng vào đôi mắt lập lòe phía sau khe cửa, bỗng nhiên cười nói, “Trình Mục Du, ngươi quả nhiên thông minh tuyệt luân, lập tức đã đoán ra thân phận của ta.”
Trình Mục Du hơi nhướng mày, trong mắt hiện lên một đạo bạch quang, “Tiêu Thái Hậu, vì sao ngài lại tới Tân An? Vì sao ngài lại giả làm một vị bà bà đoán mệnh chứ?”
Tiêu Sước cười sâu kín, nâng bước đi lên, lúc Hữu Nhĩ còn chưa kịp ngăn cản thì bà ta đã duỗi tay mở cửa. Gió không chút lưu tình mà thổi vào người Trình Mục Du, khiến hắn không tự chủ được mà lùi về phía sau vài bước, che lại bả vai thấm máu của mình.
“Ai, ta nói này, vị cái gì Thái Hậu này, ta mặc kệ ngươi là ai, nhưng cô nương nhà ta đã bảo ta canh chừng Trình đại nhân, hắn không thể bước ra khỏi căn phòng này đâu.” Hữu Nhĩ rốt cuộc lấy hết can đảm đi đến bên cạnh Tiêu Sước mà duỗi tay cản đường bà ta.
Tiêu Sước tà tà liếc nó, cười nhạt, “Nếu phía trước là bẫy rập, Lâm Kính Ẩn sắp nhảy xuống thì ngươi cũng để nàng ta nhảy sao?”
Nghe thấy hai chữ bẫy rập, Trình Mục Du cảm giác máu cả người đều lạnh ngắt, hắn vừa định hỏi Tiêu Sước thì lại bị một kiện quần áo ném tới che tầm nhìn, “Mau mặc vào, hiện tại chúng ta phải tới Biện Lương, cho dù không thể khuyên can nàng thì cũng có thể giúp nàng một tay.” Nói tới đây, bà ta lại hung hăng chỉa chỉa Hữu Nhĩ, nó vẫn đang mê mang, ngơ ngác mà nhìn chằm chằm bà ta, “Con khỉ ngốc, còn không nghĩ cẩn thận xem ngươi bị yêu đạo kia lừa thế nào. Hiện tại hắn đang ở Biện Lương ôm cây đợi thỏ đó.”
“Ôm cây đợi thỏ hả? Cô nương là rồng, không phải thỏ……” Hữu Nhĩ còn chưa phản ứng lại, trong miệng chỉ nói năng lộn xộn, không biết nói cái gì.
Trình Mục Du cũng không giải thích gì, chỉ kéo nó đi theo Tiêu Sước đến chuồng ngựa, nhưng bọn họ vừa chạy ra ngoài thì thấy hai bóng người cũng vội chạy về phía này. Hai người kia chạy rất nhanh, một trong hai còn ngã, mất một lúc mới dậy được, sau khi nhìn thấy Trình Mục Du thì người kia mở miệng kêu “Cha” rồi lại chạy càng nhanh hơn.
“Tấn Nhi, Tích Tích, hai người……” Trình Mục Du kinh ngạc nhìn hai người đang thở hổn hển phía trước.
“Cha, ta cho ngài xem cái này, nó rất quan trọng, rất quan trọng……” Tấn Nhi ôm một quyển sách đã ố vàng, đang sốt ruột, hoảng hốt mà dùng ngón tay giở sách, nhưng càng vội thì càng không giở được đến tờ kia. Thấy thế, Tưởng Tích Tích một tay lấy lại sách, lật từng trang một.
Nhưng Trình Mục Du lại chờ không nổi nữa, hắn vừa thúc giục Hữu Nhĩ đuổi kịp Tiêu Sước, vừa quay đầu nói với hai người: “Mặc kệ là chuyện gì thì cũng đợi ta về rồi hẵng nói, hiện tại Yến Nương gặp nạn, ta cần phải mau chóng đuổi theo.”
Dứt lời, hắn liền chạy tới trước, trong lúc nhất thời trên đường chỉ còn tiếng bước chân “Thùng thùng” và tiếng lật sách “Sàn sạt”. Nhưng hai thanh âm này sớm bị gió to thổi bay, gió thổi từng trận đem mây tới thành Tân An, hẳn là sắp có đại tuyết.”
“Tìm được rồi.”