Mồ hôi lạnh lại chậm rãi bò lên trán Kim Dục, hắn nắm chặt giấy bao, “Nếu dùng được thì vì sao hắn còn sống lại được chứ?”
Chưởng quầy ngáp một cái, “Sống lại? Chuột gì mà ăn thạch tín rồi còn sống lại được? Như vậy đi, nếu nó sống lại thì ngươi lại cho nó một liều, ta không tin độc lợi hại thế này còn không độc chết được nó.”
Nói xong câu đó, chưởng quầy phát hiện Kim Dục đang nhìn chằm chằm mình, ánh mắt lạnh băng, khiến ông ta nhịn không được rùng mình, quấn chặt kiện áo bông trên người.
Cũng may Kim Dục không nói nhiều lời, hắn để tiền len quầy, không nói một lời mà đi ra khỏi cửa hiệu thuốc. Nhìn bóng hắn rời đi, chưởng quầy bỗng nhiên cảm thấy có chút quen mắt. Ông ta cúi đầu nhìn chằm chằm vào bàn tính suy nghĩ trong chốc lát, sau đó lại ngẩng đầu lên, nhìn bóng dáng càng lúc càng bé kia.
“Có phải mình đã gặp hắn rồi không?” Hắn lầm bầm lầu bầu, ngón tay không chút để ý mà gảy gảy bàn tính.
Rốt cuộc ông ta sách một tiếng, cả người giống như bị điểm huyệt, bất động: Không sai, ông ta đã gặp hắn rồi, trước đây Kim Dục chỉ là hài tử đã từng vào cửa hàng. Lúc đó hắn cúi đầu không dám nhìn người, chỉ nói trong nhà có chuột, muốn mua thuốc độc lợi hại nhất. Ông ta bán thuốc cho hắn mà hắn móc trong túi ra mấy đồng tiền dính dính, sau đó chạy biến đi như trộm. Chưởng quầy sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nên chạy ra cửa gọi với theo dặn hắn nhất định không được để người ăn, nếu không sẽ mất mạng. Hắn nghe xong thì chỉ vẫy tay, sau đó không quay đầu liền chạy, so với con thỏ còn nhanh hơn.
Nghĩ đến đây, chưởng quầy cười lắc lắc đầu: “Đã ba năm rồi, sau chuột nhà hắn vẫn chưa diệt sạch chứ.”
***
Dọc theo đường đi Kim Dục giống như đi trên băng mỏng, nơm nớp lo sợ, bao thuốc trong ngực hắn giống như quả pháo lúc nào cũng có thể nổ, khiến cho tâm hắn không yên, hoang mang lo sợ. Ngay cả môt cái lá cây rơi cũng sẽ khiến hắn sợ đến mức run rẩy, nửa ngày không nhúc nhích được.
Hắn còn nhớ rõ ba năm trước đây, cũng trong một đêm đông thế này, hắn đem bao thạch tín kia dán trong ngực, mà giấy bao bị mồ hôi trên tay hắn thấm ướt.
Nhưng dù vậy lúc hắn về nhà vẫn không hề chần chừ mà đổ thuốc trong đó vào bình rượu của Kim Sâm.
Sau đó mấy ngày, Kim Sâm luôn cảm thấy thân thể không khỏe, tìm lang trung khám thì chỉ nói hắn ăn đồ hỏng, chỉ cần uống mấy thang thuốc là khỏi.
Nhưng đến tối thứ năm thì Kim Sâm đau bụng kịch liệt, sắc mặt xanh đen, không đợi lang trung đến thì đã đi.
Cha mẹ khóc đến ruột gan đứt từng khúc, Tú Tú thì bởi vì thương tâm quá độ mà ngất đi. Chỉ có hắn, đứng ở trong một góc, nhìn đại ca dần cứng lại mà không nói một lời.
Hắn không hối hận, ba năm sau khi đại ca chết đi hắn cũng chưa từng hối hận. Bởi vì nữ nhân kia là người hắn ngưỡng mộ từ nhỏ, rốt cuộc cũng được tự do.
Hắn thường xuyên nhìn trộm nàng, xem nàng làm quần áo, nhóm lửa, nấu cơm, thậm chí…… Tắm gội…… Có vô số lần, hắn nhân lúc không có người để ý, cầm lấy quần áo của nàng mà ngửi, giống như đó là mùi hương ngọt ngào nhất trên đời này.
Đúng vậy, hắn yêu nàng, từ khi bi bô tập nói đến khi để tóc trái đào, nàng đều được hắn đặt ở đầu quả tim, tuy trong mắt nàng chỉ có đại ca hắn —— hai người bọn họ cùng nhau lớn lên, thanh mai trúc mã, còn hắn chẳng qua là một cái đuôi đi theo bọn họ mà thôi.
Vì thế sau khi đại ca chết, từ tận đáy lòng hắn cảm thấy thỏa mãn, bởi vì người thời thời khắc khắc đều chen giữa hắn và Tú Tú đã không còn, hắn đã biến thành một nắm đất. Tuy rằng mấy năm nay, nàng vẫn không quên được, đại ca, nhớ hắn, thậm chí vì hắn mà có chút điên cuồng nhưng không sao, người đã không còn nữa, nàng có không cam lòng thế nào cũng chẳng thể làm gì.
Chỉ cần đem hết thảy mọi việc giao cho thời gian là được.
Nhưng mà điều khiến Kim Dục không nghĩ đến là đại ca hắn lại trở về, cường tráng như ban đầu, giống như chưa bao giờ trúng độc vậy.