Tân An Quỷ Sự

Quyển 17 - Chương 610: Trốn





Không biết vì sao, Đằng Hồ bỗng nhiên nhớ tới những lời Đổng Tông Nguyên từng nói với nàng ta. Hắn nói, hắn luôn cảm thấy trong bóng đêm có những đôi mắt, chúng đều dán lên người hắn, nhìn chằm chằm khiến hắn không có chỗ trốn, cũng không biết làm thế nào mới thoát thân được.


Nhưng hiện tại nàng ta lại có cảm giác như thế, trong khu rừng trống rỗng này, sau mỗi thân cây, nhánh cây đều có những đôi mắt tối om đang nhìn nàng ta không chớp mắt. Nhưng lúc nàng ta quay lại tìm kiếm thì tụi nó lại nhanh chóng trốn đi, giống như không muốn bị nàng ta phát hiện ra vậy.


Loại cảm giác này càng ngày càng mạnh, dâng lên từng chút một giống như một ngọn lửa nóng bỏng, khiến mỗi lỗ chân lông của nàng ta đều như sắp nứt ra.


“Rầm.”


Sau lưng bỗng nhiên vang lên một trận tiếng vang nhỏ, Đằng Hồ đột nhiên dừng bước, quay đầu lại nhìn bóng cây um tùm phía sau, gầm nhẹ một tiếng, “Là ai?”


Không có người đáp lại, nàng ta chỉ thấy phía sau mình có một loạt dấu chân, đuổi theo sát nút gắt gao……


Từ khi nào chúng nó đã đuổi kịp nàng ta? Từ mộ viên sao? Hay là từ lúc nàng ta rời nhà? Hoặc ngay từ khi nàng ta tự tay giết ba người nhà họ Vương thì chúng đã đi theo nàng ta, mấy năm nay chúng vẫn ở đó, như hình với bóng, chỉ là nàng ta không phát hiện ra mà thôi.


Nghĩ đến đây, trong lòng Đằng Hồ giống như có một bàn tay mạnh mẽ nắm lấy, nàng ta nhìn về phía sau, đột nhiên bước nhanh hơn, thất tha thất thểu mà đi về phía trước, khuôn mặt bị cành cây quất qua nhưng nàng ta không để ý, chỉ một lòng muốn chạy trốn khỏi nơi giống như địa ngục này.


Nhưng những đôi mắt kia lại không chịu buông tha nàng ta, chúng nó trộm trốn sau nhánh cây, nhanh chóng ló ra rồi lại nhanh chóng trốn đi, khiến nàng ta sợ tới mức kinh hồn táng đảm, có mấy lần thậm chí nàng ta còn mềm chân, thiếu chút nữa là ngã trong tuyết.


Tiếng bước chân phía sau cũng không biến mất, nó “Sột sột soạt soạt”, theo sát ở phía sau, giống như dán lên người nàng ta, không hề có chút khoảng cách.


“Đi, các ngươi đều đi hết đi. Ta giết chết các ngươi đều là có nguyên nhân, lúc các ngươi còn sống đều coi ta như con kiến mà đạp dưới chân, hiện tại các ngươi chết rồi thì còn mặt mũi gì mà tới tìm ta? Ta không sợ các ngươi, ta không sợ chút nào hết.”


Đằng Hồ vừa nói vừa vung tay về phía sau giống như muốn đuổi đám đồ vật vô hình kia đi.


Tuy miệng nàng ta kiên cường nhưng trong lòng lại thật sự sợ hãi, bước chân cũng run lên, mỗi lần giẫm lên tuyết đều giống như hao hết sức lực.


Không biết vì sao trong đầu nàng ta bỗng hiện ra bộ dáng đứa trẻ mới sinh kia, nó còn không dài đến một thước, giống như nụ hoa còn chưa nở, hơi thở mong manh mà hướng nàng ta vung tay chân.


Nó không có lỗi gì với nàng ta, nhưng ai bảo nó là hài tử của bọn họ, cho nên cho dù có bị giết thì cũng xứng đáng, coi như trả nợ cho cha mẹ nó.


“Oa……”


Trong rừng cây bỗng nhiên vang lên tiếng khóc, giòn nộn, lại mang theo tuyệt vọng thật sâu. Đằng Hồ đột nhiên dừng bước, đỡ lấy một cây đại thụ rồi đứng lại, ngẩng đầu nhìn lên không trung tối đen bên trên, thở từng ngụm bạch khí.


Trái tim nàng ta xoắn lại thành một đoàn, đập liên hồi trong lồng ngực, đến hô hấp cũng không thông thuận.




Nước mắt theo gương mặt xanh trắng của nàng ta rơi xuống, thấm ướt cổ. Nàng ta thở dồn dập, xông về phía những đôi mắt vô hình kia, nhẹ giọng nói, “Ta không muốn, ta không muốn giết chết ngươi, nhưng bọn họ bức ta vào tuyệt lộ, ta muốn bọn họ nếm thử nỗi đau mà ta phải chịu, để bọn họ biết đau đến đứt gan đứt ruột là thế nào.”


Nói xong lời cuối cùng, nàng ta bỗng nhiên nín khóc, mười ngón tay nắm chặt thành quyền, khóe miệng nhếch lên, đem chút ôn nhu như phù dung sớm nở tối tàn trong lòng xóa sạch.


Nàng ta quay đầu nhìn về phía sau, nhìn dấu chân kia một lúc lâu, bỗng nhiên bật cười chói tai, cười đến mức nước mắt ròng ròng, cong eo nửa ngày vẫn không đứng dậy nổi……


“Đằng Hồ ơi là Đằng Hồ, bây giờ ngươi lại sợ cả dấu chân của mình sao? Trong rừng này chỉ có mình ngươi, nên đương nhiên chỉ có dấu chân này. Sao ngươi lại nghi thần nghi quỷ đến mức này chứ? Thật không hề giống ngươi chút nào.”


Tự giễu mà nói xong những lời này, Đằng Hồ chậm rãi đứng dậy, nhìn thẳng một mảnh thiên địa phía trước, nhặt tay nải rơi trên đất lên, tiếp tục đi nhanh về phía trước, chẳng qua lúc này bước chân nàng ta vững chắc hơn nhiều, cũng kiên định hơn nhiều.


Nhưng nàng ta chỉ đi được vài bước thì dưới chân lập tức hẫng một cái, cả người rơi xuống một cái hố to.


Nàng ta giống người chết đuối mà hoảng loạn bám lấy đống tuyết đọng xung quanh, cố chống đỡ để đứng lên. Lúc này nàng ta mới phát hiện cái hỗ này cũng không sâu, không hoàn toàn vùi lấp cả người nàng ta, nhưng tuyết đã khiến quần áo nàng ta ướt sũng, lạnh lẽo treo trên người, hút đi chút ấm áp cuối cùng.


Đằng Hồ hung tợn mà mắng vài câu, đi tới miệng hố chuẩn bị bò ra, nhưng lại phát hiện tay nải của mình đã bị vùi trong tuyết. Nàng ta không thể không ngồi xuống duỗi tay tìm. Cái tay nải đó là toàn bộ gia sản của nàng ta, nửa đời sau nàng ta sẽ phải trông cậy vào chúng nó để sống, thế nên không thể để mất được.


Nhưng trong hầm tuyết đọng rất dày, Đằng Hồ sờ soạng nửa ngày bên trong vẫn không tìm được cái tay nải nho nhỏ kia. Trong lòng nàng ta cực kỳ nôn nóng, mày cũng càng ngày càng nhíu chặt lại, cả người cũng nhào vào trong tuyết, hai cánh tay vung vẩy, hy vọng dùng tốc độ nhanh nhất tìm lại tay nải kia.


Cứ thế sờ soạng nửa ngày, cuối cùng nàng ta cũng chạm vào tay nải kia, trong lòng Đằng Hồ vui vẻ, cuống quít túm chặt nó mà kéo nhưng kéo vài lần vẫn không rút ra được, nó giống như bị thứ gì đó giữ lại.


Đằng Hồ nóng nảy dùng hết toàn lực đem cái tay nải kia kéo ra ngoài. Rốt cuộc nàng ta cũng thành công, tuy rằng cả người cũng ngã về sau nhưng tay nải đã lấy được, hơn nữa nó không bị rách, bạc bên trong cũng không bị lọt ra.


Nàng ta thở mạnh một hơi, đeo tay nải kia lên, hai tay bám lấy miệng hố, chuẩn bị xoay người trèo lên.


Nhưng một chân vừa mới trèo được lên thì chân còn lại đã bị thứ gì đó túm lấy……


Thứ kia lạnh đến dọa người, hàn ý xuyên qua giày nàng ta chui vào trong cơ thể, khiến nàng ta lạnh run.


Nhưng rét lạnh này chỉ là thứ yếu, lúc nàng ta nhìn rõ thứ đang túm lấy chân mình thì cả người không nhịn được rùng mình một cái. Nàng ta nửa treo trên vách hố, không động đậy được.


“Nương tử, vì sao nàng…… Muốn mang đồ của Đổng gia đi?”


Một thanh âm quen thuộc nhẹ vang lên, chui vào tai Đằng Hồ.