Trong mắt Yến Nương nổi lên chút ý cười không dễ nhận ra, có điều gương mặt nàng lại vẫn không một gợn sóng. Nàng duỗi tay chộp tua kiếm đó, cúi đầu nhìn hoa văn hình rồng phức tạp bên trên. Một lát sau một chuôi kiếm đúc bằng đồng thau hiện lên, tuy vẫn không nhìn thấy thân kiếm nhưng người ta vẫn có cảm giác nó tỏa ra hàn quang lẫm lẫm, như sương thu.
“Giao phân Thừa Ảnh, nhạn lạc quên về, Khổng Chu, ngươi rốt cuộc cũng tỉnh.” Yến Nương gắt gao nắm thanh kiếm trong tay, nàng có thể cảm nhận được hơi ấm của nó theo kinh mạch của mình cuồn cuộn chảy đến mỗi chỗ trong cơ thể.
Chuôi kiếm phát ra ánh sáng bạc, sau đó lập tức bay lên trên, mang theo Yến Nương uyển chuyển nhẹ nhàng mà chui vào đống hỗn độn tối đen kia, hóa thành một ngôi sao duy nhất ở nơi đó.
Khi mở mắt lần nữa, Yến Nương phát hiện mình đã trở về chùa Linh Hiện, nhưng hiện tại ánh nắng mùa đông đã chiếu xuống từ đỉnh đầu, khiến cả sân chùa nhuộm một tầng ánh sáng hòa thuận vui vẻ.
Khổng Chu đứng cách xa nàng vài thước, trên khuôn mặt ngăm đen kia là nụ cười còn ấm áp hơn cả mặt trời. Hắn hành lễ với Yến Nương, “Cô nương, đã lâu không gặp.”
Yến Nương đi đến trước mặt hắn, duỗi tay vỗ vài cái lên vai hắn, “Khổng Chu, thân thể ngươi có gì khác thường không?”
Khổng Chu lại cười, lộ ra một đống răng trắng tinh, “Đã bắt cô nương phải lo lắng rồi, ta đã hoàn toàn hồi phục.”
Yến Nương gật đầu, “Roi sắt của yêu đạo kia chính là pháp khí cùng hung cực ác, ngươi có thể nhặt về một mệnh đã là vạn hạnh.”
“Ngày đó ta đã biết chạy trời không khỏi nắng nên dứt khoát hứng một roi của hắn, mà hắn lúc đó cũng đều đặt chú ý lên người Hỗ Chuẩn vì thế cũng không cẩn thận tìm tòi chuyện ta đã chết hẳn hay chưa. Chính vì thế ta mới có thể trở về báo tin cho cô nương được.”
Trong mắt Yến Nương lô ra vài phần cảm kích, “Khổng Chu, khổ cho ngươi rồi.”
Khổng Chu lấy ra hồ lô rượu, uống mấy ngụm nói, “Có rượu ngon làm bạn, ta nào có khổ gì.” Nói tới đây, hắn lau khóe miệng, nói với Yến Nương, “Cô nương, ngươi vào trong núi để làm gì?”
Yến Nương nghiêng mặt liếc nhìn pho tượng phật trong phòng, giữa mày nổi lên một tầng mây đen, thấp giọng nói, “Tưởng cô nương vì điều tra vụ việc ở Ngu Sơn thôn mà không thấy bóng dáng đâu, Tinh Vệ tới tìm nàng nhưng cũng một đi chưa thấy về, đến châm đồng cũng không tìm được hồn phách của Tinh Vệ.”
Khổng Chu nhíu mày rậm, “Hồn phách của Tinh Vệ nhất định đã bị nhốt trong Quảng Thái Miếu kia rồi, thế nên mới không thể trở đáp lời gọi của cô nương. Mà nó lại đang tìm kiếm Tưởng cô nương, chẳng lẽ hồn phách của Tưởng cô nương cũng ở Quảng Thái Miếu sao? Thân thể cùng linh hồn chia lìa, vậy Tưởng Tích Tích đã không còn ở nhân thế nữa sao?”
Yến Nương cắn môi dưới, trên mặt lại nhiều thêm vài phần ưu tư, “Ngươi nói quả không tồi, nhưng ta lại hy vọng chuyện tình còn có cơ chuyển biến, Tưởng cô nương còn nhỏ tuổi, lại có tâm địa nghĩa hiệp, ta thật sự không muốn nàng có chuyện gì.”
Khổng Chu nhìn bộ dáng lo lắng của nàng, ngừng một chút mới đem lo âu trong lòng hỏi ra miệng, “Cô nương, ngươi lo lắng cho nàng như thế là vì Trình Mục Du sao?”
Yến Nương quét hắn một cái, nhàn nhạt nói, “Đúng, nhưng không phải hoàn toàn.”
“Xin chỉ giáo.”
“Trình Mục Du cùng Trình Đức Hiên hoàn toàn không giống nhau, hắn trọng tình trọng nghĩa, phá án theo lẽ công bằng, là quan tốt khó có được trong triều. Huống chi lễ tế bái mười năm của tiên đế hắn cũng tới tham dự, năm người khác đều là quan viên tiền triều, chỉ có hắn là hoàn toàn vì nhớ tới công lao và vì kính trọng với tiên đế nên mới tham gia. Điều này khiến ta cực kỳ kính nể.”
Giọng Khổng Chu nhu hòa lại, “Cho nên cô nương mới gả đến Trình phủ sao?”