Ngoài phòng là trời đông giá rét, gió lạnh thấu xương thổi vào từng trận, trong không khí là hơi lạnh và khô hanh khắp nơi.
Trong phòng lại là một phen cảnh tượng khác. Hữu Nhĩ làm “Bát hà cung”, đây là món ăn cực kỳ nổi tiếng phù hợp cho ngày đông. Người ta dùng thịt thỏ hoang hầm lên, để nước canh sôi trào, giống như sóng to, thịt thỏ lộ ra sắc hồng, đong đưa trong nồi canh, giống như ánh nắng chiều,vì thế mới có tên “Bát hà cung”.
Yến Nương không ăn thịt, nàng chỉ ăn một chén cháo rồi ngồi bên cạnh gắp đồ ăn cho Tấn Nhi.
Tấn Nhi uống mấy chén canh, lại ăn mấy khối thịt lớn, rốt cuộc no quá chịu không nổi liền ầm ĩ đòi ra ngoài đi dạo cho tiêu thực. Tưởng Tích Tích vội phủ áo khoác và đội mũ da cho hắn rồi mới cùng hắn đi ra ngoài.
Hai người vừa đi ra khỏi phòng thì trong phòng chỉ còn lại Trình Mục Du cùng Yến Nương. Trình Mục Du rót một ly rượu, lại rót cho Yến Nương, sau đó mới hướng nàng nâng chén nói, “Tên tiểu tử Tấn Nhi này gần đây thực chăm chỉ, mỗi ngày hắn đều đọc sách đến rạng sáng, công lao này đều nhờ phu nhân, để ta kính phu nhân một ly.”
Yến Nương cầm chén rượu, ngửa đầu uống cạn, sau đó mới lấy tay chống má, gảy gảy mấy hạt gạo còn sót lại trong bát, môi không tự giác tràn ra ý cười, nhẹ giọng nói, “Cũng đã lâu không có người bồi ta uống rượu. Tên nhóc Hữu Nhĩ kia mới uống chút đã say bất tỉnh nhân sự, uống rượu với nó không thú vị chút nào. Thế này xem ra, gả cho đại nhân cũng có chỗ tốt, ít nhất có thể thêm một bạn rượu.”
“Bạn rượu?” Trình Mục Du lặp lại một lần, cũng cười theo, “Cũng phải, có thể được làm bạn rượu của phu nhân thì ta cũng nên biết đủ.”
Nói xong, hắn uống cạn ly rựou, dùng mu bàn tay tùy ý lau mép rồi nói tiếp, “Chuyện quả lỏa phu nhân đã nghĩ ra được gì chưa?”
Yến Nương nhìn chằm chằm nhiệt khí bay lên từ bếp lò, nhẹ nhàng lắc đầu, “Yêu đạo kia pháp lực cao cường, ta không tin chỉ một con tiểu trùng nhỏ bé sẽ khiến hắn cảm thấy uy hiếp.”
“Nhưng phu nhân có nghe thấy câu ‘Minh Linh (sâu keo) có con, quả lỏa cắp lấy’ (Minh linh vì thế còn được dùng để chỉ con nuôi)?”
Yến Nương ngẩng đầu nhìn hắn, nhẹ giọng nói, “Quả lỏa không thể sinh con, vì thế bắt Minh Linh làm con nuôi. Đó là lý do người xưa đem hai chữ Minh Linh này dùng như nghĩa con nuôi.”
Trình Mục Du lắc đầu, “Đây chỉ là truyền thuyết dân gian thôi, thầy thuốc Đào Hoằng Cảnh của nam triều không tin quả lỏa không có con, vì thế quyết tâm tự mình quan sát để phân biệt thật giả. Hắn tìm được một tổ quả lỏa, phát hiện trong đó có cả con đực và cái. Mà đám quả lỏa này đem ấu trùng Minh Linh cắp về tổ sau đó dùng độc châm đâm chết ấu trùng Minh Linh, sau đó đẻ trứng trên người chúng. Hóa ra Minh Linh không phải nghĩa tử mà là đồ ăn cho con cái của quả lỏa.”
Yến Nương nhún nhún vai, “Nghĩa tử cũng thế, đồ ăn cũng thế, cái này có liên quan gì tới đạo nhân kia chứ?”
“Trong lúc nhất thời ta nghĩ không ra, nhưng ta luôn cảm thấy việc này cũng không phức tạp như thế, có lẽ chân tướng đã ở ngay trước mắt chúng ta, chỉ là chúng ta chưa đụng tới mà thôi.
Yến Nương lại uống một chén rượu nữa, sau đó cầm cái ly không mà quơ quơ trước mặt Trình Mục Du, “Thế gian này sợ nhất là hai chữ cưỡng cầu, nếu không nghĩ ra được thì kệ đi, chúng ta vẫn nên tận hưởng lạc thú trước mắt, đại nhân, quan nhân cũng uống đi.”
Chén của nàng đã rỗng, Trình Mục Du đành phải làm theo, Yến Nương luôn luôn thích người sảng khoái, hơn nữa dù có uống thêm mấy chén thì cũng có thể nói nhiều thêm mấy lời. Trình Mục Du vuốt ve miệng chén nói, “Nói đến con nuôi ta lại nghĩ tới một chuyện, ở vùng sông nước Giang Nam, khu vực Dương Châu thật ra có rất nhiều Minh Linh nữ.”