Sau khi phát tiết xong, tiểu hòa thượng trừng đôi mắt đỏ bừng, chậm rãi chuyển ánh mắt qua người Trương Cẩn Mai lúc này đã run rẩy không thôi.
Sau khi nhìn chằm chằm nàng ta, hắn giống như đột nhiên hồi phục tinh thần, ngơ ngác nhìn tên hòa thượng còn lại hỏi, “Sư huynh, chúng ta…… Bây giờ chúng ta nên…… Nên làm như thế nào?”
Tên hòa thượng trẻ tuổi kia rốt cuộc lớn gan hơn, hắn lạnh lùng cười một tiếng, cũng liếc mắt nhìn Trương Cẩn Mai một cái, ánh mắt dâm tà nói, “Sư đệ, chúng ta nhanh chóng xử lý lão lừa trọc này đã, đừng để tiểu nương tử chờ đến sốt ruột.”
Vừa nói xong hắn đã nhéo một chút lên khuôn mặt xinh đẹp của Trương Cẩn Mai, thuận tay nhặt cái xẻng bị tiểu hòa thường ném xuống kia, bắt đầu đào ở một chỗ đất mềm mại.
Thấy thế, tiểu hòa thượng cũng lê đôi chân đang run rẩy không ngừng đến chỗ hắn, nhặt lấy một cái xẻng khác, cùng tên kia đào hố.
Thân thể huyết nhụ mơ hồ của lão hòa thượng chỉ cách Trương Cẩn Mai một thước, dòng máu tanh hôi từ đầu ông ta ào ạt chảy ra, theo mặt đất gập ghềnh chảy tới chỗ nàng ta. Trương Cẩn Mai vừa ghê tởm vừa sợ hãi, thân người liều mạng vặn vẹo, hy vọng máu kia không dính tới tóc mình.
Nhưng lực chú ý của nàng ta rất nhanh đã bị một tiếng vang hấp dẫn, đó tuy là tiếng xẻng rơi xuống như không giống nện lên đất bùn, mà giống nện lên một cái vỏ rỗng.
Âm thanh đó thực vang, “Phanh” một cái khiến lòng Trương Cẩn Mai đột nhiên căng thẳng lên.
“Đã đào xong.”
Tên hòa thượng trẻ tuổi nói, trong ngữ khí có khoái ý như trút được gánh nặng. Hắn ném xẻng, khom lưng nhìn xuống dưới hố, sau đó cười lạnh một tiếng, nói với tiểu hòa thượng, “Lão lừa trọc này sớm dùng không ít bạc mua cỗ quan tài lớn này, nhưng ông ta không nghĩ rằng kết quả ông ta cũng sẽ nằm trong đó. Cũng đành, dù sao thì cũng để cho ông ta được chôn ở đây, làm một con quỷ phong lưu, xuống địa phủ sung sướng với các nàng.”
Dứt lời, hắn liền cùng tiểu hòa thượng phân chia nhau khiêng thi thể lão hòa thượng, đi đến bên cạnh cái hố to kia thì ném xác ông ta xuống.
Tuy không nhìn thấy gì nhưng ngửi mùi vị hỗn tạp, dù ở trong gió lạnh cũng thối không thể tả kia, Trương Cẩn Mai đã đoán được trong cái hầm kia chôn cái gì.
Nàng ta không biết bản thân nên thấy may mắn hay bi thương, bởi vì nếu lão hòa thượng kia không chết thì người hiện tại bị ném vào hố chính là nàng ta. Nàng ta sẽ giống những nữ nhân ngẫu nhiên lọt vào đây, bị ba tên dâm tặc này vùi vào dưới đất trồng rau, cứ thế hư thối trong bóng đêm, vĩnh viễn không có ngày thấy ánh mặt trời.
Nhưng mà giờ phút này mọi chức năng trên cơ thể nàng ta cơ hồ đã bị gió tuyết làm cho đông cứng, thậm chí không khóc được. Nàng ta chỉ có thể trơ mắt nhìn hai bóng người một cao một thấp kia đang lấp bùn đất, từng xẻng đất bị hất xuống bên dưới.
“Hô……”
Lại một trận gió to thổi qua, cuốn tuyết bay lên. Cơn gió này to đến kinh người, Trương Cẩn Mai nằm trên mặt đất còn bị gió thổi đến lắc lư vài cái, càng đừng nói tới hai hòa thượng kia.
Bọn họ đồng thời bị thổi lui vài bước, phải dùng xẻng chống lên đất mới miễn cưỡng ổn định thân mình, ngẩng đầu nhìn về phía tường đá nứt toác phía trước.
“Sư huynh,” một lát sau, tiểu hòa thượng mới do dự mà nói, “Ngươi…… Mới vừa có nhìn thấy một bóng đen ở trên tường đá không.”
Tên hòa thượng trẻ tuổi “Ngô” một tiếng, chẳng để ý mà đáp, “Có lẽ là một con cú, bị gió thổi thì hoảng sợ chạy thôi.”