Vì lo lắng cho thân thể của Lưu Tử Thiên nên Trình Đức Hiên vội lệnh cho Trình Thu Trì đi vào xem xét tình huống, còn mình thì canh ngoài cửa, lo âu đến xoa tay, giấc mộng vừa rồi cũng bị ông ta vứt ra sau đầu.
Không bao lâu sau, Trình Thu Trì đi ra, thần sắc thoải mái nói với ông ta, “Phụ thân yên tâm, không có gì đáng ngại, Tử Thiên cũng gặp ác mộng như phụ thân. Nàng chỉ là bị dọa, vừa rồi nhi tử đã cho nàng ăn canh an thần, hiện tại nàng đã ngủ lại. Chờ đến sáng phụ thân lại bắt mạch cho nàng là được.”
Nghe hắn nói như vậy thì Trình Đức Hiên mới thở nhẹ một hơi nói, “Phụ nhân hoài thai là dễ gặp ác mộng, hơn nữa hôm nay con bé cũng bị kinh hách, có nằm mộng cũng là bình thường.”
Trình Thu Trì cười nói, “Còn không phải sao? Tử Thiên luôn nhát gan, nháo một trận như vậy thì khiến tinh thần nàng bị ảnh hưởng. Nhưng cũng thật kỳ quái, nàng mơ thấy nội thị trong cung, người nọ âm khí dày đặc, ăn vạ bên cạnh nàng không đi, lúc này mới khiến nàng bị dọa sợ.”
Nói xong, Trình Thu Trì liền lắc lắc đầu đi ra ngoài, vừa đi vừa nói, “Phụ thân, nhi tử đưa ngài trở về phòng, chờ ngài ngủ xong nhi tử lại về đây.”
Nhưng hắn sắp đi đến cửa thì mới phát hiện Trình Đức Hiên không đi cùng mình mà vẫn đứng ngây tại chỗ, đôi mắt ngơ ngác nhìn mặt đất, ánh mắt chứa đựng một thứ gì đó mà hắn nhìn không hiểu.
Vì thế Trình Thu Trì vòng vèo trở về, “Phụ thân, ngài đây là đang làm gì đây? Vì sao không nhúc nhích……” Hắn còn chưa dứt lời thì Trình Đức Hiên đã gắt gao túm lấy cánh tay hắn, ánh mắt cũng chuyển từ mặt đất lên trên người hắn, trong miệng vội hỏi, “Vừa rồi ngươi nói cái gì? Tử Thiên mơ thấy nội thị trong cung sao?”
Cảm xúc có thể cảm nhiễm, thấy phụ thân luôn ổn trọng lại có bộ dáng này thì Trình Thu Trì cũng tức khắc có chút luống cuống, nói năng lộn xộn, “Nàng nói người nọ mặc…… mặc quần áo nội thị, da thịt non mịn, không giống nam hay nữ, vừa thấy chính là…… Chính là……”
“Nàng còn nói cái gì?” Trình Đức Hiên càng siết chặt ngón tay hơn,ánh mắt tập trung hết trên người hắn, trong hoảng loạn mang theo chút nóng nảy.
“Tử Thiên nói…… quần áo người kia ướt đẫm, giống như vừa đội mưa, a, đúng rồi, nàng còn nói người nọ mặt dày mày dạn không đi, sau đó nàng bắt đầu gọi người thì người kia phóng đến bụng nàng, sau đó vèo một cái đã không thấy tăm hơi đâu……”
Nói đến đây, hắn sắc mặt Trình Đức Hiên đột nhiên biến đổi, chân cũng đứng không vững. Trình Thu Trì vội chạy nhanh lên đỡ lấy cánh tay phụ thân, “Phụ thân, ngài làm sao vậy? Có phải không thoải mái chỗ nào không? Ngài có cần tìm lang trung tới thăm bệnh không….”
Trình Đức Hiên mỏi mệt xua tay, dồn dập thở hổn hển một lúc mới nói, “Thu Trì, con có nhớ rõ Hàm Quan không?”
Trình Thu Trì suy nghĩ một lúc lâu mới thử thăm dò hỏi, “Phụ thân nói là nội thị nhảy giếng tự sát mười mấy năm trước ư? Nhi tử nhớ rõ lúc xác hắn được vớt lên thì cả người đều là mụn mủ, khiến nước giếng cũng bị bẩn, vì chuyện này mà tiên đế còn tức giận một trận, phạt vài cung nhân.”
Trình Đức Hiên dại ra, “Đây là chuyện sau đó, kỳ thật trước khi Hàm Quan xảy ra chuyện có tới tìm ta, để ta nhìn giúp xem hắn bị bệnh gì. Nhưng lúc ấy đã là đêm khuya, ta lại vội vã ra khỏi cung khám cho Tấn Vương phi nên mới khám sai bệnh cho hắn, khai sai thuốc khiến bệnh tình của hắn nặng hơn.”
“Sau đó ta nghe trong cung truyền đến tin Hàm Quan tự sát, ta nghe cung nhân nghị luận rằng hắn bị bệnh lâu ngày, đau đớn không chịu nổi mà tự sát. Lúc đến nhìn thấy thi thể hắn ta mới biết vì mình phán đoán sai nên mới khiến hắn bệnh nặng nghĩ quẩn mà chết.”