Trong lòng Trình Mục Du lộp bộp, “Đồ long?”
“Phải, đồ long.” Yến Nương nhìn hắn, trên mặt mang theo biểu tình cười như không cười.
Trình Mục Du bị nàng nhìn chằm chằm đến không được tự nhiên, vội rũ mắt xuống, nhìn giày mình.
Cũng may Yến Nương không nói tiếp đề tài này nữa, nàng lại ngồi xuống ghế đá, chậm rì rì than một tiếng, “Đáng tiếc, con sông thật sự quá lớn, hướng phía nam kéo dài không biết đến đâu, cho nên ta không tìm được khuất tử điểu, ngay cả Hứa Đại Niên cũng không biết đi nơi nào.” Nói đến đây nàng tựa như bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, thanh thúy mà búng tay một cái, hướng phòng trong hô, “Hữu Nhĩ, đem thứ đó ra đây.”
Một lúc sau Hữu Nhĩ liền ngáp dài từ trong phòng đi ra, đem cái hộp gỗ liễu vuông vức trong tay đi ra để ở trên bàn, lại tiếp tục ngáp dài đi vào trong phòng, không thèm liếc nhìn hai người một lần nào.
“Đây là cái gì?” Ánh mắt Trình Mục Du dừng trên hộp gỗ kia.
Yến Nương cười, “Dù sao cũng là bảo bối tổ truyền của đại nhân, sao mới mấy ngày đã không nhớ rõ vậy?”
Nàng mở cái hộp kia ra, lấy từ bên trong ra một khối ngọc lung linh rực rỡ, “Dây đeo ta đã làm lại, đại nhân chớ để mất, nếu tìm không thấy thì ngài biết đến đâu khóc.”
Trình Mục Du lắc đầu cười cười, đem khối hắc diệu thạch cầm lấy, lại đeo vào bên hông, ngón tay lướt qua dây đeo thì trong lòng thấy ấm áp, tâm tình cũng trở nên sáng sủa hơn. Vì thế, hắn đứng dậy hành lễ, “Đa tạ cô nương, dây đeo này, không khối hắc diệu thạch này Trình mỗ nhất định sẽ giữ cẩn thận, không dám làm mất.”
Không nghĩ tới vừa nói xong những lời này, Yến Nương lại làm một hành động khiến hắn không tưởng nổi. Nàng chậm rãi đứng dậy, đi về phía hắn, duỗi tay hướng bên hông hắn, lại buộc dây đeo kia chắc hơn.
Nàng đứng rất sát hắn, cái trán cơ hồ dán lên ngực hắn. Trong lòng Trình Mục Du chấn động, thân mình cũng dịch về sau mấy tấc, trong miệng nói, “Yến cô nương, ngươi……”
Yến Nương nhẹ “Hư” một tiếng, “Đại nhân đừng nói gì, hiện tại có người đang ở ngoài cửa nhìn chằm chằm chúng ta.”
Trình Mục Du cả kinh, hạ giọng hỏi, “Ai?”
Yến Nương nhấp miệng cười, “Cái này phải hỏi đại nhân. Đã nhiều ngày nay ta phát hiện có một vị tiểu thư luôn đi theo phía sau hai chúng ta, ánh mắt âm ngoan, hận không thể chọc mấy cái lỗ trên người ta. Ta nghĩ nhất định là đại nhân ngài trêu hoa ghẹo nguyệt chỗ nào, thu hút bươm bướm, khiến ta bị liên lụy.”
Nghe nàng nói như vậy, Trình Mục Du “Di” một tiếng, trong lòng cân nhắc nửa ngày mới nhớ ra Chung Mẫn, hắn không khỏi lắc đầu thở dài.
Trình Đức Hiên không nói sai, Trình Mục Du có thể rất thông minh trong chuyện khác nhưng trong chuyện tình yêu nam nữ này thì hắn ngu dốt thực sự. Người khác còn biết hoa rơi cố ý nước chảy vô tình, đến chỗ hắn thì đến vô tình cũng không có, bởi vì hắn từ đầu đến cuối đều không phát hiện ra người ta có động tâm với mình.
Hiện tại hắn sở dĩ có thể miễn cưỡng liên tưởng đến Chung Mẫn là bởi vì nghe thấy Trình Đức Hiên nhắc tới lúc ban ngày, cho nên mới nhớ ra. Nhưng sau khi suy nghĩ cẩn thận hắn càng không thể hiểu được hành động của Yến Nương. Vì thế hắn cúi thấp đầu, nhẹ giọng hỏi, “Nếu vị Chung tiểu thư kia đã có lòng nghi ngờ ngươi thì sao cô nương lại khiến nàng ta càng hiểu lầm hơn?”
Tròng mắt Yến Nương vừa chuyển, trong mũi hừ nhẹ một tiếng, “Vì cái gì? Bởi vì thú vị, nàng ta đã nghi ngờ ta thì ta sẽ để nàng ta nghi cho đủ, ta muốn nhìn xem nữa nhân này ghen ghét đến cực điểm thì có thể làm ra chuyện gì?” Nói xong nàng lại nhích về phía trước, dùng một đôi mắt đen lúng liếng mà nhìn thẳng vào Trình Mục Du, “Đại nhân, ngài sẽ không có ý với nàng ta chứ? Nếu không ta lại làm hỏng chuyện tốt của ngài.”