Tân An Quỷ Sự

Quyển 15 - Chương 507: Lai lịch





Vương chưởng quầy bị nàng nói thế thì nhất thời không nói được gì, lại bất chấp tất cả đi lên, miệng lẩm bẩm, “Đây đều là chuyện của nhà chúng ta, một người ngoài như ngươi quản cũng rộng quá đó.”


Tưởng Tích Tích vẫn luôn đứng ở cửa nghe không nổi liền bước đến, hướng Vương chưởng quầy nói, “Người ngoài? Vừa rồi Yến cô nương cứu thê tử ngươi sao không thấy ngươi nói nàng là người ngoài? Hiện tại mới nói những lời không có lương tâm này là sao?”


Vương chưởng quầy thấy người của quan phủ giúp đỡ Yến Nương thì khí thế tức khắc yếu đi, hắn vừa cười nịnh nọt, vừa miệng lưỡi trơn tru nói, “Ta sai ta sai, hai vị cô nương xin bớt giận, ta lập tức mang bà nương nhà mình về, bảo đảm sau này sẽ không bao giờ đánh nàng nữa.”


Nói xong, hắn liền đi vào trong phòng, kéo phụ nhân còn thút thít khóc nức nở không ngừng kia bước nhanh ra ngoài, lúc ra đến cửa thì kém chút nữa là đụng phải Trình Đức Hiên và Trình Mục Du.


Tưởng Tích Tích nhìn bóng dáng hắn, trong miệng oán hận nói, “Đáng tiếc là luật lệ Đại Tống không cho can thiệp chuyện nhà, cho nên Vương gia nương tử cho dù bị đánh thành cái dạng này mà chúng ta cũng không thể đem Vương chưởng quầy kia bắt vào đại lao.”


Yến Nương bất động thanh sắc cười cười, “Ở ác gặp dữ, Tưởng cô nương yên tâm, tương lai tự nhiên sẽ có người thay chúng ta thu thập hắn.”


Nhưng lúc này Trình gia phụ tử đã đi vào, ánh mắt Trình Đức Hiên dừng trên mặt Yến Nương, sau đó chuyển qua trên người Tưởng Tích Tích, “Tích Tích, ngươi nếu đã là nha dịch, vậy phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, mới vừa rồi ta ở cửa nghe thấy ngươi dám nghị luận luật lệ triều ta, việc này mà để người có tâm nghe được thì sẽ thế nào?”


Tưởng Tích Tích sợ nhất chính là Trình Đức Hiên, vì thế nàng vội le lưỡi, khom người nói vâng rồi dịch ra phía sau Yến Nương.


“Phụ thân, Tích Tích vẫn luôn nghĩ sao nói vậy, huống hồ nơi này cũng không có người ngoài, không sao đâu.” Trình Mục Du giúp Tưởng Tích Tích giải vây, lại hướng Yến Nương cười cười, “Vất vả cho cô nương, sáng sớm đã bị chúng ta gọi đến trong phủ.”


Yến Nương nhướng mày, “Ta cũng chưa được giấc ngủ ngon, đại nhân định bồi thường thế nào?”


Trình Mục suy nghĩ một lúc lâu mói nói, “Đồ trong Tân An phủ, chỉ cần cô nương thích thì có thể cầm đi, được không?”


Sở dĩ hắn nói như vậy là vì hắn đã quen thuộc với Yến Nương, biết nàng luôn luôn thích nói giỡn, những lời này cũng không phải thật lòng cho nên chỉ nói vậy cho qua.


Nhưng lời này nghe vào trong tai Trình Đức Hiên lại có ý vị khác. Ông ta nhìn ý cười hòa thuận vui vẻ trong mắt nhi tử thì cầm lòng không đậu mà hắng giọng, nói với Trình Mục Du, “Việc này chỉ là tạm thời ngăn chặn, nếu không nhanh chóng bắt lấy con quái vật kia thì hậu hoạn khôn lường.”


Trình Mục Du gật đầu, lại nói với Yến Nương, “Cô nương, Tích Tích hôm qua cũng bị tập kích, nếu không phải nàng thân thủ tốt, hẳn đã sớm táng mệnh dưới kênh đào, cô nương bác học, thấy nhiều chuyện, có đoán ra được thứ kia rốt cuộc là gì không?”


Yến Nương ngửa đầu nhìn hắn, trên mặt tràn ra một nụ cười đắc ý, “Đã nhiều ngày ta lật sách điển tích, quả thật có tìm được chút manh mối.”


Trình Mục Du vui mừng nói, “Nó rốt cuộc là cái gì?”


Ánh mắt Yến Nương xuyên qua hắn, rơi xuống người Trình Đức Hiên, nhàn nhạt nói, “Trước mặt người ngoài ta không tiện nói rõ.”


Trình Mục Du biết nàng có ý gì, nhưng vào thời khắc này rồi, cho dù sắc mặt Trình Đức Hiên đã khó coi đến cực điểm thì hắn cũng không thể chú ý nhiều, chỉ đành duỗi tay hướng ngoài cửa vung lên, “Trình mỗ đưa cô nương ra cửa.”


***




Đi theo Yến Nương ra ngoài cửa, Trình Mục Du lúc này mới ôm quyền hành lễ nói, “Ta biết cô nương tức giận trong lòng, cho nên ta thay phụ thân tạ lỗi với cô nương ở đây, mong cô nương đừng để bụng.”


Yến Nương giả vờ độ lượng khoan hồng, tươi cười mà khách sáo: “Đại nhân nói quá lời.”


Nàng đương nhiên sẽ không chú ý, vừa rồi Trình Đức Hiên đã bị tức giận đến thổi râu trừng mắt, nếu nàng còn để bụng thì quá là nhỏ mọn.


“Lai lịch của quái điểu kia cô nương thật sự đã điều tra ra sao?” Trình Mục Du hiện tại một lòng đều nhớ đến vụ án, thậm chí còn chưa từng nghĩ đến lý do vì sao giữa hai người này lại khói thuốc mù mịt thế này.


Yến Nương gật đầu, “Truyền thuyết kể rằng Khuất Nguyên sau khi chết, Tống Ngọc bi ai nên mới viết bài “Chiêu hồn” để an ủi tinh thần, trong đó kể câu chuyện Khuất Nguyên ngăn cản Sở Hoài Vương đến Tần, cũng như mong cho hồn Khuất Nguyên được thoát khỏi trầm luân.”


“Chuyện này trong 《 Sở Từ 》 có ghi, nhưng nó lại có liên quan gì đến con quái điểu kia?”


Yến Nương chắp hai tay sau lưng nói, “《 chiêu hồn 》 truyền lại đời sau là tác phẩm xuất sắc, không biết đã được bao nhiêu người tôn sùng, chỉ là Tống Ngọc làm 《 chiêu hồn 》 xong thì ở bên sông Mịch La xảy ra một việc lạ, chuyện này không nhiều người biết đến.”


Trình Mục Du nhíu mày, “Đã xảy ra chuyện gì?”


“Chuyện này quá mức quỷ dị, cho nên chính sử đều không ghi lại, ta cũng là ngẫu nhiên đọc được từ một quyển sách cổ đã thất truyền.”



Trình Mục Du nghi hoặc: Đã là thất truyền, vậy nàng lấy cuốn sách kia từ đâu ra, chỉ là hiện tại tình huống nguy cấp, trên người Yến Nương lại có quá nhiều thứ không giải thích được cho nên hắn tạm thời buông việc này, nghiêm túc nghe nàng nói tiếp.


“Trong cuốn “Tiêu thương hiệt tịch” kia, Tống Ngọc 《 chiêu hồn 》 xong thì đem lụa đốt trên mặt sông Mịch La nhưng sau khi gấm lụa bị đôt thì trên sông bỗng nhiên có một con sóng cao nhấc lên, sau đó một con quái điểu không có lông, cả người toàn vảy từ trong nước bay ra, vây quanh Tống Ngọc, kêu vài tiếng, vỗ cánh mà bay đi. Bởi vì con quái điểu này là Tống Ngọc vì Khuất Nguyên chiêu hồn mà sinh ra, cho nên trong sách gọi nó là Khuấ tử điểu.”


“Khuất tử điểu,” Trình Mục Du lặp lại cái tên này, như suy tư gì đó mà nói, “Chẳng lẽ con chim này thật sự do hồn phách Khuất Nguyên biến thành sao?”


Yến Nương lắc đầu cười, “Khuất Nguyên là người nào? Hồn phách của kẻ chết oanh liệt như hắn sao có thể bị nước công ngăn cản chứ?”


Trình Mục Du nghi hoặc nói, “Chẳng lẽ Tống Ngọc chiêu sai hồn? Đem thứ khác không sạch sẽ gọi lên?”


“Không sai, lúc Sở nuốt Bách Việt thì từng đem năm vạn tù binh Việt Quốc ném xuống sông Mịch La, những người này không thể lá rụng về cội, thi cốt ở dưới đáy sông hóa thành bùn lầy, tất nhiên cũng không thể an giấc ngàn thu. Cho nên Tống Ngọc kia vừa 《 chiêu hồn 》 liền đem những oan hồn chết ở đáy sông đó gọi ra, hóa thành một con quỷ điểu, ở trên thế gian này rong chơi.”


Trình Mục Du nôn nóng hỏi, “Vậy Khuất tử điểu này sau đó lại đi đâu? Dựa theo chuyện xưa thì có cao nhân nào đó đã ra tay, chém chết con quái vật, không cho nó làm hại nhân gian mà.”


Yến Nương nhún nhún vai, “Bởi vì thời gian quá mức xa xôi, lúc ta tìm được cuốn sách kia thì nó cũng chỉ còn một nửa, cho nên cũng không biết kết cục của con quỷ điểu ra sao.”


Trình Mục Du sửng sốt, trong đầu bỗng nhiên dần hiện ra một giấc mộng kia, vì thế nhẹ giọng nói, “Cũng đành, hiện giờ chúng ta cũng có cao nhân ở đây, làm sao còn phải sợ một con quái điểu hèn mọn chứ?”