Kêu vài tiếng đều không có người trả lời, sắc mặt Chung Mẫn tối sầm lại, nắm lấy cái lược ngà voi trên bàn trang điểm ném lên đầu Hoàn Thúy, nổi giận mắng: “Ngươi điếc rồi hả, ta gọi sắp rách họng rồi mà ngươi vẫn đứng ngây ra như khúc gỗ là sao?”
Cả người Hoàn Thúy run lên, vội đi tới, nơm nớp lo sợ hỏi, “……. Tiểu thư, ngài có gì cần phân phó?”
Chung Mẫn tà nghễ liếc nhìn nàng ta, cằm hếch lên, “Ngươi nhìn xem mặt ta có trắng không?”
Hoàn Thúy vội cười theo nói, “Da của tiểu thư tinh tế, so với ngọc thạch còn trắng nõn hơn.”
Chung Mẫn ha hả cười lạnh hai tiếng, “Ngươi cũng biết trên mặt ta không có nửa điểm huyết sắc sao? Vậy sao vừa rồi ngươi không bôi thêm chút phấn mặt cho ta? Xem ra ngươi không chỉ tai điếc, mà mắt cũng mù rồi.” Nói xong nàng ta liền vươn tay véo thật mạnh lên hông Hoàn Thúy đến khi nàng kia hít một ngụm khí lạnh vì đau mà vẫn không dám né tránh.
“Tiểu thư, nô tỳ liền…… liền bôi cho ngài……” Hoàn Thúy cố nén nước mắt, cầm lấy hộp phấn, mở ra, cầm lấy một cây châm, chấm lên đó một chút, dùng nước hòa tan ram bôi lên lòng bàn tay, sau đó mới dặm lên mặt Chung Mẫn. Nhưng vừa mới chạm vào da Chung Mẫn thì bụng nàng ta đột nhiên “Lộc cộc” một tiếng, ngay sau đó, trong bụng hình như có thứ gì đột nhiên vừa động, khiến cái bụng cũng động theo.
Bụng nàng ta cứng một đống, cho dù cách da thịt thì Hoàn Thúy cũng vẫn cảm nhậnđược thứ kia lạnh băng dị thường, hơn nữa, nó còn đang rung động, giống như đang hô hấp.
Tay nàng ta run lên, bàn tay ấn thật mạnh lên mặt Chung Mẫn, hộp son phấn cũng bị nàng ta đánh rơi trên mặt đất, son phấn vung vãi khắp nơi, bột phấn màu đỏ tươi nhìn thấy ghê người.
Chung Mẫn nhìn má mình có hai khối hồng đến quái dị thì mặt không biểu tình chậm rãi đứng lên, một đôi mắt lạnh lẽo gắt gao nhìn thẳng vào Hoàn Thúy đã sợ tới mức hoang mang. Khóe miệng nàng ta nhếch lên, sau đó lại mím thành một đường thẳng.
Nàng ta túm lấy đầu Hoàn Thúy, một tay khác thì hung hăng tát vào mặt nàng kia, từng chút một. Không bao lâu sau mặt Hoàn Thúy đã sưng đỏ lên, khóe miệng cũng có tia máu. Nàng ta luôn miệng xin tha, nhưng không dám phản kháng mà chỉ đành để mặc Chung Mẫn túm lấy tóc mình.
“Là ngươi cố ý biến ta thành thế này, ngươi cố ý thì để ta cũng đánh nát mặt ngươi ra, để ngươi không thể đi gặp người ta.”
Chung Mẫn vừa chửi vừa đánh, giống như một kẻ điên mà xuống tay tàn nhẫn. Hai nha hoàn canh giữ ở bên ngoài nghe được thanh âm bên trong thì sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, nhưng lại không dám bước vào nhà ngăn cản, thậm chí đến gọi người giúp cũng không dám, sợ mình cũng chịu chung số phận với Hoàn Thúy. Các nàng hiểu rõ tính nết vị Chung Mẫn tiểu thư này, ngày thường nàng ta tuy không lắm lời nhưng kỳ thật nội tâm âm trầm, một khi khó thở sẽ đánh người, hơn nữa xuống tay cực kỳ tàn nhẫn. Trong phủ từng có một lão ma ma giặt hỏng một cái váy mà Chung Mẫn yêu nhất, thế là bị nàng ta đánh gãy một xương sườn. May có Chung Chí Thanh quyền to nên mới áp được việc này xuống, mới không để quan phủ đem Chung Mẫn đi.
Nhưng Hoàn Thúy là người đi theo Chung Mẫn lâu, đã hiểu tính tình chủ tử, hơn nữa nàng ta nịnh nọt rất giỏi, thế nên chưa bao giờ bị Chung Mẫn đánh. Thế mà đến Hoàn Thúy cũng không tránh được độc thủ, vậy nên hai người các nàng lại càng không dám đi khuyên giải.
Cũng may lúc này, cửa viện bị đẩy ra, Chung Chí Thanh đi đến, nghe được tiếng động trong phòng ông ta vội vàng đẩy cửa vào, túm Hoàn Thúy đã không đứng được ra, một tay ngăn cản Chung Mẫn còn đang muốn lao lên, trong miệng khuyên giải an ủi, “Được rồi, được rồi, con xem nàng ta đã thành thế này, nếu đánh tiếp thì mất mạng cũng không biết chừng, đây là nhà cữu công gia của con, thu liễm một chút cho ta.”