Cô nương kia bị lời này nhắc nhở thì thậm chí quên cả khóc, nàng ta hướng Yến Nương liều mạng gật đầu, “Không sai không sai, thứ kia đúng là không có tóc, làn da trên mặt bị đốt thành một tầng cứng rắn, giống như ruộng đất khô cạn, từng khối bong ra, trông thật dọa người.”
Cái từ “Thiêu” này có ma lực lạ kỳ, lúc nó liên tiếp được Yến Nương cùng nữ hài kia nói ra thì đám người vốn đang ồn ào lập tức bình tĩnh lại, mọi người đều không nói gì, chỉ ngơ ngác nhìn chằm chằm mấy người ở giữa, biểu tình trên mặt từ hiếm lạ sang hoảng sợ, càng có người sắc mặt tái nhợt, môi nhẹ nhàng run lên.
Trình Mục Du đương nhiên biết mọi người đang sợ cái gì, hắn nhìn về phía Yến Nương, nhỏ giọng hỏi, “Yến cô nương, chẳng lẽ ngươi hoài nghi kẻ tập kích vị cô nương này chính là……”
Lời còn chưa nói xong thì phía sau bỗng có một người chen lấn đến. Người nọ thấy hắn thì vội vã hành lễ, sau đó túm chặt tay áo cô nương kia, “Phái nhi, mau, mau cùng cha trở về, trong nhà đã xảy ra chuyện.”
Cô nương kia sửng sốt, vội la lên, “Cha, rốt cuộc là sao?”
Nam nhân kia mặ kệ mà lôi nàng ta ra ngoài, thanh âm run run, cơ hồ không nghe được rõ ràng lắm, “Tẩu tử ngươi…… Tẩu tử ngươi……”
Phái nhi hiện giờ cũng bất chấp bản thân, nàng gấp đến độ một đầu đầy mồ hôi, cao giọng hỏi, “Tẩu tử làm sao vậy? Cha, nàng không phải sắp sinh đang ở nhà đợi sao?”
“Hài tử không có…… Nàng…… Nàng cũng không được rồi……”
***
Còn chưa đi đến cửa viện thì mấy người đã nghe thấy bên trong truyền ra tiếng gào khóc đứt quãng, Trình Mục Du cùng Yến Nương và Tưởng Tích Tích nhìn lẫn nhau, sau đó vội theo cha con La thị đi vào trong viện.
Trong viện có mấy hàng xóm, lấy La lão đại trở về thì vội ra đón, lại chỉ tay ý bảo bọn họ nhanh đi vào.
Thấy cha con La thị vội vã đi vào trong phòng, Trình Mục Du vội hướng mấy người hỏi, “Phát sinh chuyện gì? Chẳng lẽ là phụ nhân khó sinh mà chết, hài tử không giữ được sao?”
Mọi người thấy đích thân huyện lệnh đại nhân đến thì vội ta một câu ngươi một câu đem sự tình nói ra.
“Đêm nay vừa mới ăn cơm xong, La Nghị đã đến nhà ta gõ cửa, nói tức phụ nhà hắn sắp sinh, trong nhà không có ai khác, để chúng ta hỗ trợ đi tìm bà mụ. Ta nào dám chậm trễ, vội chạy đến phố Nam mời bà mụ đến. Đưa bà mụ đến La gia, ta đã nghe thấy phụ nhân kia kêu gào thảm thiết, nàng ta kêu thảm lắm. Sinh hài tử đau là chuyện đương nhiên, bà nương kia nhà ta lúc sinh cũng kêu đến lợi hại, nhưng dù thế nào cũng không giống tức phụ của La gia. Nàng ta kêu đến khàn giọng, khiến trên người ta là từng đợt ớn lạnh. Vì thế, ta vội nhanh chóng để bà mụ vào nhà, còn mình ở bên ngoài chờ. Nhưng bà tử kia mới vào không lâu đã sốt ruột hốt hoảng mà đi ra, lúc bước qua ngạch cửa còn té ngã một cái, giống như đã bị kinh hách rất lớn. Ta bước vội lên hỏi bà ta xem đã có chuyện gì nhưng bà ta chỉ hướng ta liên tục xua tay, nó là việc này bà ta không quản được, cũng không dám quản, sau đó vội vàng chạy ra khỏi cửa. Ta đi theo phía sau gọi thế nào bà ta cũng không chịu nghe. Đúng lúc này, La Nghị cũng từ trong phòng lao tới, cả mặt hắn là nước mắt, thấy ta thì lập tức xông đến, năn nỉ ta lại đi tìm một bà mụ khác, tức phụ của hắn sắp không được rồi, bảo ta ngàn vạn đừng trì hoãn nữa. Ta nghe hắn nói như thế thì khiếp sợ, hoảng đến độ chạy nhanh ra ngoài, nhưng đúng lúc này chợt nghe thấy một tiếng hét thảm, theo sau đó chính là một tiếng ‘ phanh ’ thật lớn, sau đó…… Sau đó hết thảy đều an tĩnh……”
Tưởng Tích Tích nghe đến da đầu tê dại, nắm tay hỏi, “Phụ nhân kia…… Làm sao vậy?”