Cho nên, lúc thấy Từ Tử Minh đưa chén canh kia qua, Tưởng Tích Tích liền nở một nụ cười giả không để đâu cho hết, thân mình lại vội vòng qua người hắn, trong miệng vội có lệ, “Từ đại ca, gần đây ta béo lắm rồi, đại nhân nói nếu béo nữa sợ ta không múa kiếm được mất. Canh này ngươi vẫn là đưa cho đám Sử Phi đi, chân hắn bị thương, đang cần bồi bổ thật nhiều.”
Từ Tử Minh túm chặt cánh tay nàng, đem canh chén đưa tới trước mặt, “Tưởng cô nương, đây là canh chay, hơn nữa bên trong ta thả chút hạt sen và trúc tôn, chẳng những không béo lên mà sẽ khiến ngươi gầy đi, ngươi yên tâm mà uống.”
Tưởng Tích Tích bất đắc dĩ gãi gãi đầu nói, “Như vậy thì ta …… cung kính không bằng tuân mệnh.”
Nàng đón lấy chén canh, đứng tại chỗ dùng thìa múc uống. Canh có chút nóng, nàng nhe răng trợn mắt mà hít hà, trong miệng liên tục lẩm bẩm “Nóng quá, nóng quá,” chọc Từ Tử Minh cười ngất.
“Tưởng cô nương, đại nhân vẫn luôn lúc ăn và ngủ không nói chuyện, ngươi theo hắn nhiều năm như vậy, sao những quy củ này lại không học được?”
Tưởng Tích Tích vừa dùng tay quạt miệng cho đỡ nóng vừa nói, “Từ đại ca là ta thô lỗ, không có biện pháp rồi. Ta lớn lên trong núi, cha chỉ dạy ta quyền cước công phu, những cái khác ông ấy để mặc. Ông ấy nói con người sống trên đời chỉ cần vui vẻ là được, cứ quy củ quá sớm muộn gì cũng sẽ tức chết.” Nàng vừa nói vừa uống canh, chỉ vài ngụm đã trả bát lại trong khay.
Từ Tử Minh ngạc nhiên nói, “Ta chỉ nghe người ta nói cô nương là được đại nhân thu dưỡng, không nghĩ tới ngươi lại lớn lên ở trong núi.”
Tưởng Tích Tích vô lực cười cười, “Nếu không có việc đó, sao ta gặp được đại nhân chứ? Năm đó Liêu quân giết hại cả thôn ta, cha vì bảo hộ ta mà chết dưới đao giặc, ta ẩn mình trong bẫy thú mấy ngày, nếu không phải đại nhân tìm thấy thì ta sợ là đã chết lâu rồi.”
Nghe nàng nói như vậy, Từ Tử Minh run tay đánh rơi cái khay, chén vỡ rơi đầy đất. Tưởng Tích Tích đỡ lấy cánh tay hắn, “Từ đại ca, ngươi làm sao vậy? Sao lại hoảng loạn như thế?”
Hóa ra Trình Mục Du vì muốn tránh rắc rối nên đã giấu kín chuyện Từ Tử Minh là người Liêu với mọi người. Khi Tưởng Tích Tích nói phụ thân nàng bị Liêu quân giết chết thì trong lòng hắn sợ hãi không thôi, cũng vô cùng kinh ngạc, lại sinh ra vài phần đồng tình cùng xin lỗi. Những cảm xúc này nảy lên, khiến hắn nhất thời không biết làm thế nào đối mặt với nàng. Vì thế, hắn vội vàng tìm cái cớ, vội vã bưng cái khay và chén vỡ kia rời đi. Tưởng Tích Tích nhìn bóng dáng hắn, trên mặt là mờ mịt, gọi với theo vài tiếng nhưng chỉ thấy Từ Tử Minh càng chạy trốn nhanh hơn.
***
Thân ảnh cao lớn của nam nhân đưa lưng về phía Tưởng Tích Tích, vẫn không nhúc nhích đứng ở dưới một gốc cây tùng trăm năm. Ông bất động, nhưng xuyên qua nắng sớm, nàng lại nhìn thấy trên tấm lưng lõa lồ của ông có cơ bắp phập phồng trên đưới theo hô hấp nhẹ nhàng di động.
Bỗng nhiên, một con hỉ thước nhảy đến trên nhánh cây ở đỉnh đầu ông, khiến lá thông khô sôi nổi rơi xuống. Nói thì nhanh, nam nhân lập tức khom lưng nhặt trường kiếm trong bụi cỏ, hai chân dùng chút lực, thân mình đã bay lên giữa không trung, giống như một mảnh mây bay, song song với mặt đất, trường kiếm lia qua đám lá cây đang rụng xuống như một tia chớp.
Thân kiếm phản xạ ánh sáng khiến đôi mắt Tưởng Tích Tích đau đớn. Nàng dùng tay che mắt, thân mình cũng lùi về sau vài bước.
Trong khoảng khắc, nàng nghe được tiếng ông chạm đất, lúc này mới buông tay, lòng bàn chân như nổi gió, hướng chỗ ông chạy tới, ngửa đầu hỏi, “Cha, cha phải giữ lời nhé, nếu có một lá thông chưa đứt thì ngài thua, đánh cuộc thì phải chấp nhận, sau này ngày nào ngài cũng phải đun nước đường cho con ăn.”