Bầu trời tối đen đã có chút hồng, lúc này một tiểu nha dịch đi vào trước phòng của Khúc Chính Khôn, ở cửa do dự một lúc lâu rốt cuộc vỗ vỗ cửa gọi, “Đại nhân, Trần lão đầu nhi bán đậu hũ bị người phát hiện chết ở trong nhà, ngài có muốn đi qua nhìn hay không?”
Qua thật lâu, trong phòng vẫn không có động tĩnh gì, tiểu nha dịch vừa định gõ thêm thì nghe thấy tiếng ngáp của Khúc Chính Khôn từ trong bay ra, “Mấy ngày nay sao lại cứ có người chết thế, hôm qua đã không được ngủ ngon rồi, sáng sớm hôm nay lại tới nữa.”
Tiểu nha dịch nghe thấy trong lời ông ta có sự bất mãn thì không dám nói gì nữa, chỉ cung kính đứng chờ ở cửa, chờ Khúc chính Khôn ra tới. Cứ thế đợi tầm mười phút thì đại môn cuối cùng cũng mở ra, Khúc Chính Khôn vừa cài đai lưng, vừa bước ra khỏi cửa, tay hơi hơi hướng tiểu nha dịch nâng lên, rồi hai người liền bước đi. Nhưng vừa mới đi được hai bước thì trong phòng lại truyền đến một tiếng nũng nịu “Lão gia” làm ông ta lại dừng bước chân. Tiểu nha dịch quay đầu lại, nhìn thấy thiếp thị Khúc Chính Khôn mới vừa cưới vào cửa là Xảo Vân đang quần áo bất chỉnh đi ra, không hề e dè dùng hai cánh tay trần trụi mà ôm lấy cổ ông ta, trong mũi hừ một tiếng, “Lão gia, sao sớm thế đã ra khỏi cửa, đem thiếp thân cũng đánh thức theo.”
Cái yếm lộ ra ngoài áo khoác trong suốt, màu đỏ, bên trên thêu uyên ương đan cổ vào nhau, tiểu nha dịch nhìn thấy cảnh hương diễm này thì sợ tới mức nhanh chóng xoay mặt đi, bước nhanh ra khỏi viện, một tiếng cũng không dám nói.
Thấy hắn ra cửa, Xảo Vân càng thêm không kiêng nể gì, toàn bộ thân mình như kẹo kéo mà dán trên người Khúc Chính Khôn, “Lão gia, ta cả ngày bởi vì mấy vụ án đó mà ngủ không tốt, mỗi sáng sớm đều bị quấy nhiễu, ngài xem, mắt ta đều thâm rồi, ngài định bồi thường ta thế nào đây?”
Khúc Chính Khôn thuận thế đem nàng ta ôm lấy, môi dán đến bên tai nàng, “Nương tử đừng vội, ngoan ngoãn chờ ta trở lại, ta sẽ có biện pháp bồi thường cho ngươi.”
Xảo Vân bĩu môi, “Lão gia đã nói như vậy, vậy thiếp thân không dậy nổi để thỉnh an phu nhân đâu, thiếp ở trong phòng chờ lão gia trở về.”
Khúc Chính Khôn sờ soạng mông nàng ta một phen, “Lý bà tử kia ngươi không cần để ý, cứ vào ngủ tiếp, ta đi nhanh rồi sẽ trở lại.”
Xảo Vân chính là muốn nghe những lời này, hai mắt nàng ta xoay chuyển, lại hôn một ngụm lên mặt Khúc Chính Khôn, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn mà đi vào trong phòng.
***
Trần lão đầu nhi nằm trên chiếc giường đơn bạc của mình, tròng mắt trừng thật lớn, miệng há to, hai tay nắm chặt trước ngực, mưới ngón tay nắm gắt gao.
Khuôn mặt khô gầy của ông ta hiện giờ sưng to bầm tím, tròng mắt đều phiếm đỏ nhàn nhạt như máu, bộ dạng khi chết thực đáng sợ, tựa hồ đang kể ra những không cam lòng từ trước đến nay.
Khúc Chính Khôn chỉ nhìn thi thể một cái đã nhanh chóng thối lui đến một bên, hướng nha dịch hỏi, “Sao lại thế này? Lão nhân này là chết như thế nào?”
Một trong số nha dịch hành lễ nói, “Khởi bẩm đại nhân, lão nhân này mỗi ngày trời còn chưa sáng sẽ đi ra ngoài bán đậu hũ, nhưng hôm nay hàng xóm đã rời giường lại vẫn thấy cái xe đẩy của ông ta ở ngoài cửa, trong lòng cảm thấy nghi hoặc nên vào xem, ai ngờ vừa tiến vào đã thấy được thi thể Trần lão đầu nhi ở trên giường, xác chết đã cứng lại, hiển nhiên vừa mới đi đêm uq. Thuộc hạ đã kiểm tra qua, trên người lão nhân này và trong nhà không có dấu vết đánh nhau, trên người cũng không có vết thương, nhìn từ bề ngoài thì ông ta giống như bị nghẹn mà chết.”