Nam nhân kia tên là Từ Tử Minh, nhà ở Hàn Gian phủ ở biên giới Tống Liêu, lão bà và hài tử đã bị giết hại trong một trận giao tranh nhỏ, gia nghiệp ở đó cũng bị hủy hơn phân nửa. Từ đó hắn suy sút uể oải, cả ngày không làm ăn, dùng một chút gia sản còn sót lại kia uống rượu qua ngày, không quá nửa năm thì bạc đã tiêu hết, chỉ có thể đi khắp nơi làm công, miễn cưỡng duy trì sinh nhai.
Nhưng thời vận của hắn không tốt, lúc đi gặt lúa bị người khác vô ý dùng lưỡi hái chém đứt hai ngón tay, cho nên từ đó chẳng ai nguyện ý thuê hắn. Bất đắc dĩ, hắn đành phải vứt mặt mũi đi, dựa vào ăn xin qua ngày, lúc nào cũng ăn không đủ no, mặc không đủ ấm.
Lần này hắn may mắn được Trình Mục Du cứu, nếu không hắn cũng chỉ có thể ở trong Hoàng Hà này kết thúc cuộc đời bi thảm nhấp nhô của mình. Vì thế hắn không chỉ coi Trình Mục Du là ân nhân cứu mạng, cũng đem hắn thành cọng rơm duy nhất để bám lấy. Bởi vậy dọc đường đi, dù thương tích đầy người nhưng tâm tình hắn lại rất tốt, nằm trên lưng ngựa dông dài không ngừng, kể về rất nhiều chuyện cũ năm xưa, cũng để giải sầu cho Trình Mục Du trên hành trình buồn tẻ. Nhưng nha dịch bị hắn đoạt ngựa, phải đi chung với người còn lại thì lại rất tức giận, thường ném cho hắn một ánh mắt xem thường. Từ Tử Minh cũng biết điều, bị hắn trừng mắt thì vội ngậm miệng lại.
Tưởng Tích Tích nhìn thấy Từ Tử Minh nằm ở trên lưng ngựa đã lâu không hé răng, trên mặt cũng sợ hãi, liền tùy tiện tìm cái đề tài, “Từ đại ca, nghe nói ba mươi năm trước Tống Liêu hai quân từng giao chiến ở Liêu Dương, lúc ấy tình hình vô cùng kịch liệt, binh sĩ thương vong vô số, không biết ngươi có trải qua tràng chiến dịch kia không?”
“Tống Liêu giao chiến sao?” Biểu tình của Từ Tử Minh trở nên cứng đờ, “Tưởng đại nhân sao lại …… Sao lại đột nhiên hỏi về trận chiến đó?”
Tưởng Tích Tích rung dây cương lên, “Ta nghe đại nhân nói, đó là lần đầu Tống Liêu chính thức giao tranh, trước kia đều chỉ đánh nhỏ lẻ. Từ đại ca, nhìn tuổi tác ngươi thì hẳn là có trải qua chuyện đó. Ngươi ở Hà Gian phủ, cách Liêu Dương không xa, cho nên ta mới nghĩ có thể là ngươi biết về tràng chiến dịch kia. Dù sao trận đó cũng đánh đến nghiêng trời lệch đất, máu chảy thành sông.”
Trình Mục Du tựa hồ cũng có hứng thú với đề tài này, nghe Tưởng Tích Tích hỏi như vậy thì cũng quay đầu về phía Từ Tử Minh nói, “Theo ta hiểu biết, chiến dịch vừa mới bắt đầu thì quân ta ở vào hoàn cảnh xấu, nhưng tới cuối thì lại đột nhiên quanh co đánh bại được Liêu quân. Nhưng tình hình cụ thể tỉ mỉ ở trong đó ta vẫn chưa nghe nói, huynh đài nếu thật sự biết về tình hình chiến đấu lúc đó thì Trình mỗ cũng muốn nghe một hai.”
Từ Tử Minh nở một nụ cười gượng, “Kỳ thật năm đó ta còn nhỏ, còn chưa đến 16 tuổi, cũng không tận mắt nhìn thấy tràng chiến dịch kia, những gì biết được cũng chỉ qua lời người khác mà thôi, chưa chắc đã biết hơn mọi người cái gì.”
“Từ đại ca, ngươi cứ nói đi, Tống quân rốt cuộc là làm thế nào để xoay chuyển tình thế?” Tưởng Tích Tích vẫn tinh thần sáng láng, không ngừng năn nỉ Từ Tử Minh, giống một hài tử nháo lên muốn nghe chuyện xưa.
Từ Tử Minh không lay chuyển được nàng, sau khi im lặng một lúc, hắn liếm đôi môi khô khốc, nói “Không biết hai vị đại nhân đã nghe về một người tên là Lý Đức Hành chưa?”
Trình Mục Du hừ lạnh một tiếng, “Lý Đức Hành hiện tại là Thừa tướng của Đại Liêu, thần tử có quyền thế lớn nhất bân người Tiêu Thái Hậu. Nếu nói sâu hơn chút, có thể nói hắn chính là Nhiếp Chính Vương của Liêu Quốc.”
Từ Tử Minh ai thán một tiếng, “Không sai, hiện tại hắn chính là người tâm phúc của Tiêu Thái Hậu, nhưng năm đó hắn chỉ là một thống soái trẻ tuổi bên trong Liêu Quân.”
Trình Mục Du nhăn lông mày, “Lý Đức Hành lại cũng tham gia tràng chiến dịch này ư?”