Lão nhân quay đầu lại nhìn nhi tử một cái, “Ngươi đã trở lại, tên chó chết này hôm nay muốn chạy trốn, để hắn chịu chút dày vò mới nhớ được.”
Nam nhân lại gặm một ngụm màn thầu, “Đáng đánh, cũng để Tiểu Ly luyện lá gan,” hắn lau miệng, đi đến trước mặt nhi tử, “Đánh vào mông hắn, nơi đó nhiều thịt, cho dù da tróc thịt bong cũng không chết được.”
Tiểu hài tử hít hít nước mũi, đôi tay gắt gao nắm chặt gậy sắt, cao cao mà giơ lên, hung hăng nện xuống.
Tiếng kêu rên từ to đến nhỏ dần, rốt cuộc giống như ánh tà dương, ẩn vào trong bóng đêm dày đặc, rốt cuộc không nghe thấy nữa.
***
Trình Mục Du lang thang trên phố xá không có mục tiêu. Hắn đã phái người tìm trong thành Tân An mấy ngày nhưng vẫn chưa tìm được tung tích Vương Thành. Lão bản mập mạp của trà quán kia cứ như bốc hơi, biến mất không chút dấu vết khỏi nơi ông ta đã sinh sống mười mấy năm.
Ông ta đã đi đâu? Sống hay chết? Nếu đã chết thì sao thi thể còn chưa xuất hiện? Mấy câu hỏi này cứ dây dưa trong đầu hắn khiến hắn không sao tĩnh tâm lại được.
Trà quán còn đặt tại nơi đó, nhưng bên trên băng ghế đều là tro bụi, bởi vì người còn chưa tìm được nên thê tử của Vương Thành cũng chẳng còn tâm trí mà làm sinh ý, trà quán đã có vài ngày không mở cửa.
Trình Mục Du đi đến một cái băng ghế rồi ngồi xuống, đầu của hắn đau lợi hại, hai bên thái dương nảy lên thình thịch không ngừng. Đến giờ hắn cũng không rõ, Vương Thành rốt cuộc là làm sao mà mất tích? Là ngẫu nhiên? Hay vì ông ta nhớ ra Lý Nhân Quý đã đến chỗ nào nên mới bị hung thủ diệt khẩu.
Hiện tại xem ra, tựa hồ khả năng sau lớn hơn, vì không thể khéo đến thế được. Nếu là dựa theo suy đoán này thì hung thủ nhất định là đã thấy được hắn đi tìm Vương Thành, vì sợ bị tiết lộ bí mật nên mới ra tay tàn nhẫn với hắn.
Nhưng người trên phố này nhiều như vậy, có người bày quán, mua hàng, đông như trẩy hội, hơn nữa còn di chuyển liên tục, làm sao hắn có thể từ biển người mênh mang này mà tìm được hung thủ chứ?
Nghĩ đến đây, đầu của hắn càng đau, chỉ có thể dùng tay đỡ trán, chống lên bàn, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hạt mưa lớn từ trên trời rơi xuống, Trình Mục Du vốn không lưu ý, bởi vì trên đầu hắn có một căn lều che mưa che nắng, nhưng không nghĩ đến cái lều này vốn không chắc chắn, hơn nữa mấy ngày nay không có ai tới buộc dây cố định nên gió thổi, mưa rơi một lúc sau, nó đột nhiên đổ “Rầm” xuống, thẳng trên lưng hắn.
Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, tay áo hắn đột nhiên bị kéo, cả người lập tức chui ra khỏi đống lều sập đó, thoát được cây trúc đang rơi xuống kia.
Quay đầu lại, hắn nhìn thấy một người đang cầm ô nhìn mình cười “Đại nhân, không muốn sống nữa hả?” Nói xong Yến Nương đi về phía trước một bước, đem dù che lên đầu cho hắn.
“Hiện tại không riêng gì Tích Tích thiếu cô nương, mà ngay cả ta cũng thiếu cô nương một mạng.” Trình Mục Du cười khổ, cùng nàng sóng vai đi về phía trước.
“Đại nhân còn ở đây vì vụ án kia sao?”
“Cô nương có cảm thấy án này rất kỳ lạ không?”
“Lạ ở chỗ nào?”
“Án giết người ta không phải chưa từng thấy qua, nhưng hung thủ đều có động cơ của mình, vì tình, báo thù. Còn trong vụ án này ta luôn cảm thấy hung thủ là nhất thời nảy sinh ý định giết người. Bởi vì người bị hại không có quen biết gì với nhau. Nhưng đến giờ, ta lại phát hiện không phải thế. Cánh tay người chết đều bị chém đứt, đây tuyệt đối không phải vì hung phạm thích chơi đùa, nên mới nhất thời làm ra, mà sở dĩ hắn làm thế là để sử dụng.”
“Đương nhiên không phải là nhất thời hứng khởi……” Yến Nương nhẹ giọng nói.
Trình Mục Du đứng yên, “Cô nương có ý kiến gì không?”
“Đại nhân có nghe nói qua ‘người sinh’ chưa?”