“Nói như vậy, bọn họ là bị cùng một người giết hại sao?”
Trình Mục Du cúi đầu trầm tư, “Rất có khả năng, thủ pháp giết người hoàn toàn giống nhau, thủ đoạn vứt xác cũng cơ bản giống nhau, đều là thừa dịp đêm khuya tĩnh lặng mà đem thi thể vứt bỏ. Vì thế ta đoán, hai vụ án này là do một người làm, chỉ là,” hắn ngừng lại một chút, lại một lần nữa ngẩng đầu, “Hắn ta vì sao lại muốn chém cánh tay của người ta chứ? Cánh tay người chết có thể làm được gì chứ?”
“Yến cô nương cũng cảm thấy kỳ quái, nàng cũng không rõ hung thủ vì sao phải lấy tay người chết.”
Đang nói thì trong đám người đột nhiên truyền ra một tiếng kêu hoảng sợ, “Ai, Lý gia thím, đây không phải là Nhân Quý nhà ngươi sao?”
Giọng nói này còn chưa dứt thì đã có một nữ nhân hơn bốn mươi tuổi mặt trắng bệch từ trong đám người đi ra, không màng Sử Kim ngăn trở mà đi đến cạnh thi thể, lẳng lặng nhìn nam nhân trên chiếu một lát, đột nhiên chân mềm nhũn, thân mình ngã về sau. Cũng may Trình Mục Du phản ứng kịp thời, bước nhanh đến ôm lấy bà ta, mới không để bà ta ngã trên đất.
Hắn dùng sức ấn nhân trung người kia, vừa quay đầu phân phó Tưởng Tích Tích, “Mau, lấy dầu gió lại đây.”
Nữ nhân kia được tạm thời sắp xếp nghỉ ngơi trên một cái bàn gỗ của Thiên Tinh Uyển. Lúc bà ta tỉnh dậy đã là giữa trưa, mới vừa mở mắt thì đã giãy giụa hướng ra ngoài, trong miệng lẩm bẩm kêu “Nhân Quý, Nhân Quý.”
Tưởng Tích Tích ôm lấy bà ta, “Thi thể Lý Nhân Quý đã được đưa đến Tân An phủ, quan phủ yêu cần nghiệm thi mới có thể khâm liệm rồi an táng.”
Nữ nhân ngồi dưới đất a a gào khan, “Đồ không lương tâm, ngươi đi rồi thì ta và hài tử phải làm sao đây.”
Trình Mục Du chờ bà ta khóc đủ rồi mới bưng một chén nước qua, “Uống chút nước, nếu ngươi cũng bị bệnh thì hài tử phải làm sao.”
Nữ nhân thấy Trình Mục Du tự mình mang nước đến thì quỳ trên mặt đất lôi kép ống tay áo hắn, “Đại nhân, tướng công của tiểu nhân là người thành thật, cũng không cùng người khác kết thù oán, rốt cuộc là ai lại ra tay tàn nhẫn với hắn như vậy chứ?”
Trình Mục Du đỡ bà ta đứng lên, để bà ta ngồi lên ghế gỗ, “Lý Nhân Quý mất tích từ lúc nào?”
“Buổi tối hôm trước hắn đi làm bốc vác, ở bến tàu khiêng lương thực. Làm công việc này của bọn họ không có địa điểm xác định, có đôi khi cả đêm không về, có đôi khi mệt mỏi quá sẽ ở nhà tắm ngủ một giấc, cho nên hai ngày liên tiếp hắn không về thì tiểu nhân cũng không nghi ngờ gì.”
“Từ từ, ý ngươi là Lý Nhân Quý từ bến tàu xuống sẽ đi tắm rửa rồi uống chút rượu xong mới về nhà sao?”
“Đúng vậy đại nhân, công việc này rất vất vả, cánh tay và chân mà mệt quá độ thì sẽ sinh tật, cho nên Nhân Quý thích tìm một chỗ thả lỏng trước rồi mới về nhà.”
“Nhưng lần này hắn đi rồi lại không về nữa, hành tung trước trước khi chết giống hệt Viên Kỳ.” Trình Mục Du lẩm bẩm, “Hắn cùng Viên Kỳ cũng không quen biết, điểm tương tự duy nhất chính là hai người đều từng đi qua phố xá.” Hắn đột nhiên đứng lên, “Tích Tích, ngươi đưa Lý thím về nhà, ta đi ra ngoài một chuyến.”
***
Ở bến tàu người đến kẻ đi, nhóm phu khuân vác đang để vai trần, đem từng túi hàng từ trên thuyền vác xuống bờ, không kịp nghỉ ngơi thì đã lại lên thuyền, nâng một túi tiếp theo. Tiền công của bọn họ là dựa vào số lượng hàng hóa vận chuyển được, nhưng mỗi ngày người làm nhiều như vậy, ngươi vừa nghỉ một cái thì lập tức sẽ có người khác cõng mất. Cho nên những người lao động chân tay này cũng không dám lơi lỏng, sợ mình khiêng ít hơn người khác mấy bao, kiếm không đủ tiền nuôi gia đình.
Trình Mục Du kéo một người trẻ tuổi vừa mới buông một bao tải hàng xuống, cho hắn một chuỗi tiền đồng mới khiến hắn yên tâm cùng mình nói vài câu.