Trình Mục Du đem chăn đắp cho Tấn Nhi sau đó hắn quay đầu nhìn Tưởng Tích Tích vẫn đang bày ra vẻ mặt lo lắng, nhẹ giọng an ủi nói, “Hết thảy đều mạnh khỏe, thằng bé chỉ đang ngủ thôi.”
Tưởng Tích Tích nhẹ thở phào, đi theo phía sau Trình Mục Du ra khỏi nội thất. Nàng do dự một chút, lại vẫn đem nỗi lo lắng nghẹn ở trong lòng nói ra, “Đại nhân, ngài thật sự không cảm thấy cái vị Yến Nương cô nương kia khả nghi sao? Trên thế gian này làm gì có việc trùng hợp thế. Nàng ta thế nào mà đúng lúc thuê nhà bên cạnh phủ nha, lại còn gặp được Tấn Nhi, lại còn vừa lúc để chúng ta thấy nàng ta cứu Tấn Nhi trở về nữa chứ. Còn nữa, nàng ta chỉ là một nữ nhân trẻ tuổi mà lại cô đơn chiếc bóng đi vào thành Tân An mở tú trang, thân thế bối cảnh căn bản không người nào biết, chỉ riêng điểm này đã đáng ngờ rồi.”
Trình Mục Du nhàn nhạt liếc Tưởng Tích Tích một cái, “Ngươi cảm thấy nàng có ý đồ gì? Một tú nương mang theo một tiểu nhị tuổi thiếu niên thì có thể có ý đồ gì?”
Tưởng Tích Tích cúi đầu, “Cũng không phải thế, ta chỉ cảm thấy ngài nên lưu ý, về sau ít tiếp xúc với bọn họ thì tốt hơn.”
Trình Mục Du sắc mặt hòa hoãn xuống, khóe miệng lại vẫn mím chặt, hắn nhẹ giọng nói, “Nếu Tấn Nhi không có việc gì, thì chúng ta vẫn nên đi chú ý tình hình bệnh dịch gần đây đi. Bệnh đã làm chết mười mấy hài tử rồi mà vẫn không biết nguyên nhân bệnh là gì. Ngự y của Thái Y Viện khi nào thì mới tới?”
“Lý ra thì bọn họ phải tới Tân An rồi nhưng giữa đường gặp phải Hoàng Hà dâng nước nên mới bị chặn lại, thành ra chậm trễ.”
Trình Mục Du chau mày, “Xem ra ta phải tự mình đi xem một chút.”
Tưởng Tích Tích kinh hãi, “Đại nhân, ngài không màng chính mình, cũng phải nghĩ đến Tấn Nhi chứ. Bệnh kia khuếch tán cực nhanh, vạn nhất nhiễm cho hài tử thì phải làm thế nào?”
“Hiện tại sao quản được nhiều như thế chứ? Ngày mai ngươi để bà vú mang Tấn Nhi đến ở phòng khác ở, chờ hết thảy gió êm sóng lặng, lại cho thằng bé về.” Nói xong câu đó, hắn liền bước nhanh ra đường, bóng dáng dần bị màn đêm nuốt hết.
Hữu Nhĩ giống như một trận gió xoáy, ở trong phòng ngoài phòng, trên mái, dưới hiên nhanh chóng lăn qua lăn lại, đem đống tơ nhện cùng mái ngói loạt thất bát tao quét dọn sạch sẽ, rồi rác rưởi để chất chồng ở giữa viện. Xa xa nhìn lại, hắn phảng phất mọc ra thêm mấy cánh tay, hơn nữa ánh trăng khiến một thân lông bạc của hắn lấp lánh tỏa sáng, làm người ta cảm thấy vừa quái dị lại vừa thú vị.
“Cuối cùng cũng dọn xong.” Hữu Nhĩ đem một đống rác rưởi cuối cùng quét ra khỏi cửa lớn, sau đó thở hổn hển trở lại sân. Hắn thấy Yến Nương không biết từ nơi nào biến ra một chén rượu bằng ngọc thạch tinh xảo, đang ngồi trong viện, dưới ánh trăng mà ngẩn người. Dưới ánh trăng, thân ảnh của nàng có vẻ thanh lãnh mà cô tịch.
“Ngươi thật là thích ý nhỉ?” Hữu Nhĩ đi về phía nàng, cái đuôi dài quét một đám bụi mỏng đến trước mặt nàng để tỏ vẻ kháng nghị.
Yến Nương giơ tay ở trước mũi vẫy vẫy, hung hăng trừng mắt nhìn cái con khỉ kia, “Hứng thú của ta cũng bị ngươi phá hư rồi con đâu.”
“Cái gì mà hưng với chả trí, đến người uống rượu cùng còn chả có.” Hữu Nhĩ vừa nói vừa hóa thành hình người, ngồi xuống bên chân Yến Nương.
Yến Nương bị hắn dội vào đầu một bát nước lạnh, vừa định mắng trở về thì liền nghe thấy từ sương phòng ở hậu viện truyền đến một tiếng thở dài tinh tế. Nàng quay đầu nhìn thoáng qua, chân mày thoáng nhíu, sâu kín nói: “Ta vốn định tha cho ngươi một mạng, nhưng ngươi vì cái gì cứ muốn tìm tử lộ hả?”
Nói xong, nàng liền đứng lên đi về phía sương phòng, rồi dừng lại trước cửa phòng vài thước, lẳng lặng chăm chú nhìn vào một căn phòng gỗ cũ nát được bao phủ dưới bóng cây. Qua không bao lâu sau, cửa gỗ của căn phòng kia đột nhiên phát ra tiếng “Kẽo kẹt”, rồi chậm rãi mở ra.