Lần đầu tiên Hoa Cô nghiêm túc đánh giá vị cô nương mi thanh mục tú, dáng người yểu điệu trước mắt này. Đây cũng là lần đầu tiên bà ta phát hiện trong mắt Yến Nương có loại khí chất trầm ổn không tương xứng với tuổi. Khí chất đó khiến một kẻ lăn lộng trong giang hồ và quan trường nhiều năm, hắc bạch hai đạo đều đi như bà ta cũng có chút không tự tin.
Chẳng lẽ nàng ta đã phát hiện ra cái gì sao? Bằng không vì sao lại nhắc nhở mình không cần náo lớn chuyện? Ánh mắt Hoa Cô tựa như hai thanh đao sắc bén, hận không thể mổ bụng Yến Nương ra xem cẩn thận trong ngoài. Nhưng một lát sau, bà ta đột nhiên lại bình thường trở lại. Vị cô nương trước mắt cũng chưa đầy hai mươi, hơn nữa lại không phải hoàng thân quốc thích, nàng nói như vậy chẳng qua là nghĩ trên lập trường của bản thân, cũng không có cái gì đặc biệt. Huống hồ Hoa Cô bà ta là nhân vật nào chứ? Không biết bà ta đã đi qua cửa tử mấy hồi rồi, còn phải sợ một nha đầu như này sao?
Vì thế bà ta thanh hắng giọng nói, “Cô nương nói đúng, ta sẽ sai người khóa kỹ cửa, cô nương thong thả về trong phòng chờ ta, trong chốc lát ta sẽ trở về.”
Thấy bóng dáng Hoa Cô dần dần đi xa Yến Nương mới ngẩng đầu nhìn về phía núi giả. Nàng phát hiện Trình Mục Du đã không còn ở đó. Nàng biết với sự khôn khéo của hắn thì lúc nghe nàng nói chuyện đã biết phải đi ra khỏi Tê Phượng Lâu từ chỗ nào rồi. Từ chỗ sâu trong sân truyền ra vài tiếng quạ đen ủ rũ, Yến Nương đứng tại chỗ, híp mắt lẳng lặng nghe trong chốc lát sau đó dựa theo chỉ thị của Hoa Cô đi về sân của bà ta.
Ánh trăng lại chiếu lên cửa sổ và ngọn cây. Hoắc Thanh Minh nhìn đồ ăn đầy bàn, nước mắt không cầm được lại chảy xuống. Hôm nay là giỗ bảy ngày của Tiểu Phu, nghe nói người chết sẽ về nhà gặp thân nhân lần cuối vào ngày này để nói lời cáo biệt với mọi thứ trên thế gian này. Cho nên từ trưa Hoắc Thanh Minh đã lệnh cho những bà tử nha đầu trong phủ chuẩn bị đồ ăn mà lúc còn sống Tiểu Phu yêu nhất để bữa cơm chiều hắn có thể cùng hồn phách nữ nhi ăn một bữa cơm cuối cùng với nhau.
“Lão gia, ăn chút cháo đi.” Hứa tổng quản đón lấy một chén cháo nha đầu bưng đến thổi nguội rồi đặt trước mặt Hoắc Thanh Minh.
Hoắc Thanh Minh vẫy vẫy tay, “Ta không đói bụng, bảo các nàng đem bộ chén đũa tiểu thư thường dùng lấy đến đây. Nàng về nhà ăn cơm, không thể đến bộ đồ ăn cũng không có được.”
“Các ngươi làm việc kiểu gì thế?” Hứa tổng quản lạnh giọng hỏi nha đầu đứng sau lưng, “Còn không mau đi đem chén đũa của tiểu thư lấy đến đây.”
Nha đầu kia sợ run lên, vội đáp lời rồi đi đến bếp. Không bao lâu sau nàng ta đã đem cái chén sứ Thanh Hoa nhỏ mà Tiểu Phu hay dùng đi đến.
Thấy nàng ta do do dự dự đứng ở bên cạnh bàn chần chừ không bỏ bát xuống, Hứa tổng quản không kiên nhẫn nói: “Làm sao vậy? Việc đơn giản như vậy cũng làm không xong.”
“Lão gia, tổng quản,” tiểu nha đầu kia lắp bắp cầm cái chén nói, “Chén của tiểu thư…… Chén…… Nứt ra.”
Nghe một câu này Hoắc Thanh Minh đột nhiên từ trong phiền muộn phục hồi tinh thần lại. Ông ta bắt lấy cái chén trước mặt, phát hiện từ trên trong nứt ra một đường tinh tế. Lúc này ông ta đứng lên, đặt mạnh cái chén lên bàn, hai mắt không ngừng tìm kiếm, “Tiểu Phu, là con sao? Là con đã trở lại sao?” Ông ta rời bàn, trong miệng lầm bầm lầu bầu, “Cha biết con đi không cam lòng, biết con bị độc phụ kia hại chết. Con yên tâm, ta đã giao nàng cho quan phủ, nhất định phải để nàng đền mạng cho con mới được. Tiểu Phu, nếu con có linh thì ở âm tào địa phủ chờ, ngàn vạn lần không được buông tha nàng, để nàng vĩnh sinh vĩnh thế đều không được siêu sinh……” Ông ta hung tợn nói, hoàn toàn không chú ý tới Hứa tổng quản ở bên cạnh sớm đã run thành một đoàn, miễn cưỡng đỡ góc bàn mới có thể đứng vững.