Trên tấm lưng loang máu có cắm một cây đao mỏng như chiếc lá. Trình Mục Du là người đầu tiên phản ứng lại, phi thân đuổi ra ngoài cửa, đem ghế dựa cũng đẩy ngã.
Nắng tháng ba bên ngoài ấm áp, cảnh xuân vô hạn đẹp đẽ, nhưng làm gì có bóng người nào.
Huynh đệ Sử Phi và Sử Kim cũng theo ra, hai người cầm trường kiếm, trên mặt là thần sắc nghiêm túc hơn lúc nào hết, “Đại nhân, chúng ta sẽ lục soát các viện.”
“Hắn sớm biết ta sẽ tới, cho nên mới bày ra cái bẫy này, chứng tỏ hắn đã có chuẩn bị chu toàn, sao để cho các ngươi bắt được sát thủ chứ.” Trình Mục Du phun từ kẽ răng ra một câu như vậy. Hắn lại bước trở lại trong phòng, đôi mắt nhìn thẳng vẻ mặt Vương Kế Huân đang cười như không cười mà nói, “Nhân chứng chết trong vương phủ, chuyện này ta tất sẽ bẩm báo triều đình.”
Vương Kế Huân vung tay áo, tay đặt trên đùi, “Nhân chứng chết ở nơi này, trách nhiệm ta sẽ nhận, nhưng Trình đại nhân, hắn vừa rồi nói lung tung rối loạn một đống, cái gì mà Hàn Hiểu Nguyên, cái gì mà Tần Ứng Bảo, thứ cho ta nghe không rõ, mong Trình đại nhân giải thích cho ta.”
Tâm Trình Mục Du thoáng chốc trở nên trống rỗng, đong đưa lúc lắc, không có một chút phân lượng. Hắn biết, chứng cứ quan trọng nhất của mình đã không còn, khoảnh khắc nó biến mất cũng đã mang theo vô số nỗ lực và hy vọng của nhiều người.
“Hơn hai trăm cỗ thi thể ở kênh đào……”
“Ta có nghe nói,” Vương Kế Huân đánh gãy lời hắn nói, “Ta còn nghe nói, chúng nó đều đã vỡ nát đến không thành bộ dạng, cũng không biết thuộc về ai.”
“Vì tham lam mà giết người diệt khẩu, hủy thi diệt chứng, Vương Kế Huân, lúc đêm khuya ngươi không sợ sao?” Hắn gằn từng chữ một, mỗi chữ đều như dính máu.
“Sợ, ta đương nhiên sợ,” Vương Kế Huân trừng lớn đôi mắt, “Buổi tối mỗi ngày những du hồn đó sẽ tới đây tìm ta, khiến ta bị dọa cả đêm không ngủ được, thân mình đều hao gầy,” nói tới đây, hắn đột nhiên run run nở nụ cười, mỡ cả người cũng lúc lắc, giọng nói từ nhỏ biến thành lớn, vang vọng khắp căn nhà, “Trình đại nhân, chẳng lẽ ngươi cũng tin tưởng chuyện oan hồn trả thù sao? Ta không tin, nhưung truyền thuyết hàng mã giết người kia lại khiến mọi người không ai dám đốt vàng mã nữa, ha ha, một đám ngốc, tất cả đều ngốc, Vương Kế Huân ta chỉ tin tưởng, người chết sẽ không nói,” hắn dùng hết sức đá lên thi thể trên mặt đất, hung tợn nhìn thẳng vào Trình Mục Du, “Ác nhân như ta, ông trời cũng không thu được, một huyện lệnh quen như ngươi thì có thể làm gì ta chứ?”
Trình Mục Du nhìn chằm chằm hắn, trong mắt đen nhánh chiếu ra bộ dạng cuồng vọng của tên hỗn thế ma vương kia, “Người chết sẽ không nói, nhưng nếu lúc sinh thời bà ta đã nhớ kỹ những thứ tội ác đó thì sao?”
Đôi mắt nhỏ như đậu xanh híp lại, Vương Kế Huân mặt mang nghi ngờ, “Tưởng lừa ta sao, chỉ sợ không dễ dàng như thế.”
Trình Mục Du vươn tay, Tưởng Tích Tích lập tức đưa lên một quyển sách nhỏ màu xanh, rất mỏng, đã bị cắt thành mấy mảnh nhưng lại một lần nữa được dính lại.
Trình Mục Du đem quyển sách mở ra, đọc những thứ được ghi bên trong: “Hành Đức năm thứ 5, đem Văn Úy đến phủ nha của Vương Kế Huân, đêm đó hắn ăn nàng nhưng lại chê nhiều xương ít thịt. Ta chọn ngày lại đem Hồng Tụ, Ngọc Thanh đưa lên, dưỡng hơn tháng, đem nướng khiến quân giam khen không dứt miệng, coi tưởng thịt là thiên hạ đệ nhất mỹ vị. Năm đầu Khai Bảo, lại dâng lên Phi Yến, Phượng Tiên, Hoàn Nhi, theo đúng phương pháp bào chế, quân giam vô cùng thích…… Khai Bảo năm thứ 9, đem Huệ Thanh đưa đến vương phủ…… Thái Bình Hưng Quốc năm thứ hai, đem Lữ Tú, Hinh Duyệt đưa đến vương phủ……. Thái Bình Hưng Quốc năm thứ tám, đưa năm người tới trong phủ quân giam, lấy mỡ heo mà nuôi để đạt được chất thịt tươi mới, Vương Kế Huân đặc biệt mở tiệc riêng đãi thân hữu cũng ăn.”
Từng câu từng chữ đọc xong, hắn “Bang” một cái gấp cuốn sổ lại, ánh mắt sắc bén chăm chú dừng trên người Vương Kế Huân, “Trong hai mươi năm, chỉ riêng Tê Phượng Lâu đã có mấy chục nữ tử bị ngươi ăn, còn chưa tính những chỗ khác. Nếu không phải Hoa Cô để lại vật chứng này, ghi lại thành danh sách thì chỉ sợ không biết còn bao nhiêu người bị ngươi tàn sát nữa.”