“Không trở về?”
“Không, cả hai người…… Chưa ai về, khả năng có chuyện gì khiến bọn họ chậm trễ, hay chờ chút?”
“Đẫ ra ngoài mấy canh giờ rồi, không về tức là đã chết bên ngoài rồi.”
“Vậy ta lại phái người đi một chuyến.”
“Hiện tại không chỉ cần giết người, còn phải tra ra là ai không cho chúng ta giết người, một chút tài mọn này của ngươi sợ là không đủ dùng.”
“Vậy …… Nên làm như thế nào?”
“Gọi hắn đến đây, vinh cùng vinh, nhục cùng nhục, việc này hắn không thể không giúp.”
***
Nghe xong Tưởng Tích Tích tường thuật, ánh mắt Trình Mục Du dừng trên danh sách thật lâu, lúc này mới nhìn hai người bọn họ, “Ý hai người là phía sau Hoa Cô còn có chỗ dựa, mà người kia chính là hung thủ vụ án Hàn gia chín năm trước sao?”
Lưu Tự Đường gật đầu, “Trình huynh, tất cả mới chỉ là giả thuyết, chưa có chứng cứ nhưng giả thuyết này lại có chỗ hợp lý. Hoa Cô chính miệng nói hàng mã giết người chỉ là lời đồn, ta nghĩ đây không phải lời nói khùng điên. Bà ta đã nhận định trong lòng là hàng mã sẽ không giết người, cho nên mới buột miệng thốt ra.”
“Ta tin tưởng,” Trình Mục Du ngữ khí kiên định nói, “Từ lúc bắt đầu ta đã cảm thấy việc này có khả nghi. Ngươi nghĩ xem, người cả nước không dám đốt vàng mã nhưng Hoa Cô cố tình lại không sợ. Chẳng lẽ chỉ là bởi vì bà ta có đảm lược sao? Đương nhiên không phải, bà ta vẫn luôn biết hàng mã giết người là giả, cho nên mới không kiêng nể gì như thế. Chẳng qua, sau đó lại phát sinh một loạt sự tình khiến bà ta bắt đầu hoài nghi, tâm tư bắt đầu dao động, cho nên mới cấp bách muốn một sự khẳng định, bởi thế mới đi tìm kẻ kia. Ta còn có một phỏng đoán càng thêm lớn mật,” hắn nhìn danh sách trên bàn kia, ngón tay xẹt qua cái tên Hoa Cô, “Có lẽ, sự tình chín năm trước bà ta cũng có liên quan, cũng là nghi phạm lớn nhất.”
Tưởng Tích Tích cả kinh nghẹn họng nhìn trân trối, “Hóa ra hung thủ vụ huyết án của Hàn Môn vẫn luôn ở ngay cạnh chúng ta, nhưng nếu bà ta vẫn luôn tìm cách liên hệ với Tần Ứng Bảo, chẳng lẽ Tần Ứng Bảo cũng có liên quan sao?”
“Khó mà nói, nhưng Tần Ứng Bảo ít nhất cũng biết chuyện gì đó. Có điều chờ chân tướng rõ ràng thì chúng ta mới có thể xác định hắn rốt cuộc có liên quang hay không.”
“Nhưng có gì đó không đúng,” Lưu Tự Đường nhăn mày, “Trình huynh, nếu không có chuyện hàng mã giết người, vậy một loạt chuyện quái lạ ở Tê Phượng Lâu thì phải giải thích thế nào. Bà ta cho rằng có người lên kế hoạch hết thảy, mục đích là để kỹ viện của bà ta không mở cửa được.”
“Hiền đệ suy nghĩ giống ta rồi. Hôm nay ta cũng nghĩ mãi về chuyện này, nhưng vẫn không có manh mối gì. Có điều ta nghĩ trong vụ án này, trừ bỏ hung thủ cùng quan phủ, còn có một nhân vật khác, chỉ là hiện tại ta chưa xác định được người này là bạn hay thù, mục đích của hắn rốt cuộc là cái gì.”
“Mặc kệ là địch hay là bạn thì trách nhiệm của ta chính là muốn bắt được hung phạm, vì người uổng mạng mà báo thù rửa hận,” Tưởng Tích Tích “Đang” một cái đứng bật dậy, mặt mày đỏ bừng, toàn thân khí huyết như ngưng tụ tại một chỗ. Nàng nắm chặt nắm tay, “Hơn hai trăm mạng người, nói giết là giết, dùng một lời đồn mà che giấu chân tướng trong chín năm, kẻ hung ác như vậy, nếu để ta bắt được thì nhất định phải đem hắn bầm thây vạn đoạn.”
***
Giữa cảnh ăn uống linh đình, Hoa Cô say khướt, nhìn người đối diện từ một biến thành hai, hai biến thành bốn, lung lay như đang khiêu vũ.
Bà ta lại uống thêm một ngụm, run run bả vai cười hai tiếng, “Rượu ngon, ở Biện Lương cũng chưa từng uống qua rượu ngon thế này. Làm thần tiên cũng chỉ thế này thôi.”
Người đối diện đứng dậy từ trên ghế, bước về phía bà ta, hai tay khoác lên vai bà ta và Tần Ứng Bảo ở một bên, “Đêm nay còn có trò hay muốn trình diễn nữa, nhị vị huynh đệ có muốn cùng nhau tới xem không? Đảm bảo các ngươi nhìn thấy là không quên được.”