Hàn băng trên người càng ngày càng dày, Tinh Vệ nghe được từng đợt tiếng khóc la.
Thê thảm, tuyệt vọng.
Nó không thể động, cách nó không xa là một cái xoáy nước điên cuồng đang chuyển động, đem bùn đất trong chỗ sâu khuấy lên.
Trước mắt có thứ gì đó đang đong đưa, chúng nó va chạm vào nhau “Bang bang”. Từ từ, bên trong là cái gì? Trắng bóng, một thanh lại một thanh, theo con nước mà đong đưa, như quỷ ảnh dưới âm phủ.
“Bá”.
Thân thể nó rốt cuộc cũng đụng phải xoáy nước thật lớn. Tinh Vệ cảm thấy mình như bị một bàn tay túm lấy, không ngừng trầm xuống, hóa thành một thể với bùn đất hỗn độn, hóa thành một bộ phận của đáy sông u minh.
***
“Tê Phượng Lâu làm sao thế? Bây giờ là lúc nào rồi mà cửa còn đóng chặt chưa mở nhỉ?”
“Nghe nói gần đây chỗ này xảy ra mấy vụ án mạng, quan phủ cũng phái người tới tra xét vài lần nhưng vẫn chưa tìm ra manh mối gì, kể cả có mở cửa thì ngươi có dám đi vào không?”
“Có cái gì không dám, chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu không phải sao?”
Từ cửa viện cho đến cửa phòng ngủ của Hoa Cô cứ cách vài bước lại có một gia đinh cầm gậy, một tiểu nha hoàn từ bên ngoài vội vã đi vào, nhìn đến trận thế này thì trong lòng đột nhiên căng thẳng. Nàng nhìn mây đen phủ lên bầu trời: Mưa gió sắp tới rồi.
Dưới chân nàng ta càng bước nhanh hơn. Rốt cuộc đến cửa phòng, nàng ta thấy cửa lớn mở rộng, trên cửa sổ dán đầy bùa đuổi quỷ, từng trận gió lạnh thổi qua khiến đống là bùa phe phẩy.
Hoa Cô an vị ở trên ghế để ngay cửa phòng, tay trái nắm một chuỗi Phật châu, tay phải cầm một cây kiếm gỗ đào ngắn, đôi mắt chưa từng lơi lỏng cảnh giác lúc này nhìn chằm chằm ngoài cửa.
Tiểu nha hoàn đi đến bên người bà ta, “Cô cô, các cô nương đều không vui đâu, bọn họ nói cô cô đóng cửa đã ba ngày, ảnh hưởng đến các nàng kiếm tiền. Có mấy người đang bàn bạc rời kỹ viện nữa.”
Tâm tư Hoa Cô hoàn toàn không ở nơi này, bà ta thất thần vẫy vẫy tay, nói ra nói lại vẫn là lời ương ngạnh, “Mệnh quan trọng hay tiền quan trọng? Mở cửa đón khách, ai biết sẽ có thứ gì tiến vào chứ?” Bà ta liếc mắt nhìn tiểu nha hoàn, “Ai muốn đi thì cứ đi nhưng mà ngươi nói với bọn họ một văn tiền gửi chỗ ta cũng đừng mong lấy được.”
Tiểu nha hoàn thấy bà ta nói ngữ khí càng ngày càng cường ngạnh, cũng không dám nhiều lời nữa mà đáp lời rồi đi xuống. Trong khoảng khắc đóng cửa viện, một bóng người đã nhanh tay đem cửa viện đẩy ra. Người đó chính là Tân An phủ Tưởng đại nhân, nàng đeo trường kiếm, giày dẫm mạnh, đi nhanh về phía phòng của Hoa Cô.
Bầu trời xuất hiện từng đám mây đen nở rộ như những đóa hoa, chỉ một chốc mà bầu trời xanh trắng đã bị một mảng đen tối lấp đầy, mưa còn chưa rơi thì gió lạnh đã thổi từng trận, đem làn váy của Hoa Cô thổi bay bay. Đột nhiên, gió ngừng, làn váy lại lần nữa rơi xuống trên chân bà ta, mang theo một mảnh hơi lạnh.
Hoa Cô ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện ngoài phòng đã tối đen, bà ta dụi dụi mắt, mặc dù sắp mưa nhưng sao có thể tối nhanh đến thế, duỗi tay còn không thấy năm ngón, đến gia đình đứng bên ngoài cũng nhìn không rõ ràng lắm.
Từ từ, là thấy không rõ lắm sao? Bà ta đột nhiên từ trên ghế đứng lên, tốc độ cực nhanh, khiến chiếc ghế dựa ngã trên mặt đất.
Bên ngoài không có người, những gia đinh đang cầm gậy dài đã không thấy đâu, hiện tại ngoài cửa chỉ còn một mảnh đen tối như tấm màn sân khấu, trong không trung là mưa bụi đang bay hỗn loạn.
Hoa Cô sững sờ đứng tại chỗ, thân mình cũng không dám động nửa bước, sợ mình vừa động thì sẽ gọi thứ gì đó giấu trong bóng đêm kia tới. Bên tai, tiếng mưa xôn xao càng ngày càng lớn, từ cửa sổ nước mưa rơi vào, khiến toàn thân bà ta ướt đẫm.
Đột nhiên bà ta rùng mình một cái, trong lòng như có một đạo bạch quang xẹt qua: Ngày đó, cũng là một ngày mưa như thế này, hai kẻ tiện nhân kia sợ tới mức quỳ gối trong mưa to không ngừng dập đầu xin tha. Bà ta sai người dùng cục đá đập bọn họ sống sờ sờ đến chết, bắt đầu từ xương cốt tứ chi, cuối cùng mới là đầu. Bọn họ không thể chết dễ dàng được, phải chôn cùng Thích Đạt, phải chết thảm thiết hơn cả hắn.
Cuối cùng, vết máu dưới người hai kẻ kia càng ngày càng lan rộng, tự như tấm thảm lông tốt nhất, đầu cũng nát, nhưng một hơi cuối cùng vẫn không tan. Hai người bọn họ nhìn bà ta, trong ánh mắt không phải cừu hận mà là cầu xin, cầu xin bà ta cho bọn họ một cái chết thống khoái.
Nhưng còn chưa đủ, trong lòng bà ta nỗi hận giống như biển lớn không có bến bờ, làm sao cũng không phát tiết hết được. Vì thế thừa dịp hai người còn chút hơi tàn, bà ta cho người quăng bọn họ xuống giếng hoang, để bọn họ chậm rãi mà chết trong đó.
Chết, có khi cũng không phải một việc dễ dàng như vậy.
Bà ta nhìn hai cái đầu rách nát thê thảm, óc ở bên trong chậm rãi tràn rangoaif, đem nước giếng nhiễm một mảnh xám trắng. Chúng nó đột nhiên hướng bà ta chớp chớp mắt: “Nhìn xem, ngươi đem nước giếng làm bẩn rồi.”
Cái gì?
Bà ta đột nhiên ngẩng đầu, không đúng, các ngươi sao còn có thể nói chuyện, đầu lưỡi không phải đã bị đập nát rồi sao?
Trong mưa bụi, có hai thân ảnh mông lung chậm rãi đi tới. Xương cốt bọn họ đã nát hét, chỉ là vẫn còn dính vào nhau lỏng lẻo, vì thế bọn họ bước đi lung lay, một đường đi đến còn lưu lại không ít xương vụn trên mặt đất. Đầu bọn họ cũng vỡ vụn, phải dùng tay nâng, nhưng óc thì không hứng được, cứ thế theo khe hở chảy xuống, rơi rớt trên mặt đất.
“Các ngươi…… Các ngươi……” Hai hàm răng của bà ta va vào nhau, miễn cưỡng nói ra hai từ này.
“Ngươi đem…… Nước giếng đều bẩn……”
Nước giếng? Có ý tứ gì? Bẩn thì sao? Đó chẳng qua là một cái giếng hoang, bà ta cũng đã cho người dùng tảng đá lớn đem nó đậy đến kín mít rồi, chẳng lẽ bọn họ còn lo lắng có người sẽ dùng nước bên trong để ăn sao?
Nhưng bà ta chưa kịp nghĩ nhiều thì hai “Người” kia đã đi tới bên cạnh, bầu trời lóe lên một đạo bạch quang, chiếu sáng khuôn mặt rách nát, tái nhợt che kín máu tươi của bọn họ. Hoa Cô phát ra tiếng thét chói tai, đẩy ra hai thân thể đã bị tàn phá kia, thất tha thất thểu vọt vào màn mưa bụi đầy trời.
Bà ta liều mạng chạy về phía trước, cũng không quay đầu lại, tóc bị gió thổi tán loạn, bay lên hỗn độn ở sau người, quần áo cũng không biết bị thứ gì cắt qua mà rách tứ tung. Thoạt nhìn cả người bà ta tựa như một con quái vật loè loẹt, ở trong mưa chạy như điên về phía trước.
Nhưng mặc cho bà ta nỗ lực thế nào thì tiếng bước chân ở phía sau vẫn không ngừng lại, không nhanh không chậm, như bóng với hình……
Dưới chân đột nhiên trượt một cái, Hoa Cô phác gục trên mặt đất, bà ta liều mạng muốn bò dậy, nhưng một khắc tay chạm xuống đất kia bà ta đã hoàn toàn xụi lơ.
Đây là nơi nào? Vì sao trên mặt đất có cỏ dại. Mỗi góc nhỏ trong đình viện của bà ta, Tê Phượng Lâu của bà ta đều được làm đến tinh tế, tuyệt không thể lụn bại hoang vắng thế này.
Trong lòng cả kinh, chuyện cũ năm xưa toàn bộ lại nảy lên trong lòng, hay là, nơi này là……
Hoa Cô run hai đùi đứng lên, đưa mắt nhìn về phía trước: Sắc trời từ đen chuyển sang xám, dưới bầu trời màu xám đó có một cái giếng, bên miệng giếng có đặt một khối đá lớn, trải qua nhiều năm như vậy nó vẫn không đổi, góc cạnh nhô lên, gắt gao đè ở trên miệng giếng.