Trà nóng được bưng lên, điểm tâm cũng dọn xong, ba người lúc này mới kết thúc lời vui đùa không đứng đắn, tiến vào vấn đề chính.
“Hiền đệ, ngươi dầm mưa chạy tới, chắc là vì công sự, nếu ta đoán không sai, hẳn là vì vụ án của giáo úy phủ đúng không?”
“Xác thật là như thế, án này tuy không phải án lớn nhưng lại liên quan tới gia quyến của Hầu ngự sử Trương đại nhân, phía trên ép đến gắt gao khiến ta phải đem sự tình điều tra rõ ràng rồi trở về bẩm báo.”
Trình Mục Du hừ lạnh một tiếng, “Lấy việc công để làm việc riêng, đúng là phong cách của Trương đại nhân.”
Lưu Tự Đường cũng nhăn lông mày, “Không có biện pháp nào khác, thánh thượng đã mở miệng, ta cũng không thể từ chối. Nhưng Trình huynh, ta đối với huynh là hoàn toàn tín nhiệm, chỉ cần huynh nói cho ta chỗ kỳ quặc trong vụ án này, ta trở về sẽ nói lại như vậy cũng sẽ không còn chuyện gì.”
Trình Mục Du lúc này đem toàn bộ vụ án nói rõ cho hắn, Lưu Tự Đường gật gật đầu, “Thế này thì tốt, Trương đại nhân sợ là con rể mình cố ý hãm hại nữ nhi, nếu thế này thì xem ra không phải do Tần Ứng Bảo ra tay.”
Trình Mục Du lắc đầu cười, “Chuyện này hắn tuy không sai nhưng nhiều năm ở Tân An này, hắn cũng phạm không ít tội, Hơn nữa, hắn cùng tú bà Hoa Cô của Tê Phượng Lâu cũng rất thân thiết. Ta đã sớm muốn tìm cơ hội diệt trừ hai người này, chỉ tiếc là vẫn luôn không nắm được chứng cớ của bọn họ.”
“Đuôi cáo luôn có một ngày sẽ lộ ra, huynh đài tạm thời nhẫn nại một chút. Nhân huynh không biết, gần đây kinh thành cũng xảy ra mấy vụ án. Những vụ này mới thật sự đem ta bận đến sứt đầu mẻ trán, không biết phải xuống tay từ đâu.”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Lưu Tự Đường hạ giọng, “Tống Minh Triết bị chém cả nhà, chuyện này mọi người cũng biết rồi phải không? Nhưng mọi người có biết toàn bộ trên dưới nhà hắn, bốn mươi lăm cỗ thi thể lại không cánh mà bay, hơn nữa chính là biến mất vào thời điểm nghỉ xuân. Thánh thượng giận dữ, lệnh cho chúng ta vô luận như thế nào đều phải điều tra rõ chuyện này.”
Tưởng Tích Tích nghe thấy hai từ “Nghỉ xuân” thì dựng lỗ tai lên. Nàng cảm thấy có một bàn tay vô hình đang cào lên vào lòng mình, giống như có cái gì lướt qua trong đầu nhưng quá nhanh khiến nàng không nắm bắt được.
Trình Mục Du sắc mặt không đổi, ngoài miệng lại nói, “Thế này thì đúng là ly kỳ, nhiều thi thể như vậy, làm sao lại bị lấy trộm chứ?”
Lưu Tự Đường lắc đầu, “Cho nên ta mới lo âu, hơn nữa sự tình đều đã được hai tháng mà chẳng có nửa điểm manh mối.”
Tưởng Tích Tích tập trung tinh thần nghe hai người nói chuyện, không dám xen mồm. Tống Minh Triết này nàng có nghe người ta nói đến, trên phố nói hắn vì tế điện cho người kia mà cả nhà bị chém, nhưng chuyện này xem ra cũng còn có chút may mắn. Tuy cả nhà hắn đều chết nhưng có người không đành lòng để bọn họ bị phơi thây nơi hoang dã nên đã trộm thi thể đi.
Tưởng Tích Tích thật sâu mà thở dài: Thi thể, thi thể, hơn hai trăm cỗ thi thể của Hàn gia đều không thấy bóng dáng, Tống gia cũng thế. Làm sao có thể trộm nhiều thi thể mà thần không biết quỷ không hay như thế? Chẳng lẽ vụ án chín năm trước lại có liên hệ đến vụ án của Tống Minh Triết? Thi thể cũng là bị cùng một người lấy đi sao? Nghĩ đến đây, nàng lại càng thấy phiền lòng, trong đầu giống một nồi hồ nhão, làm sao cũng không tách ra cho rõ ràng được. Vì thế, nàng lại phát ra một tiếng thở dài sâu trong nội tâm: Tưởng Tích Tích a Tưởng Tích Tích, cái đầu óc này của ngươi vẫn là không nên vọng tưởng có thể xử án đi. Ngươi cứ thành thành thật thật nghe đại nhân chỉ thị, làm một bộ khoái thật tốt là được, còn chuyện khác thì cứu để bọn họ định đoạt.
Kênh đào giống như một tấm lụa sa tanh đen nhánh, ở dưới ánh trăng rung động, nước sông xô đẩy nhau, không ngừng cọ rửa đá sỏi bên bờ biển, đem chúng nó cọ rửa đến bóng loáng. Yến Nương đứng ở trên một tảng đá lớn, đem Tinh Vệ từ trong khăn tay gọi ra. Tinh Vệ chưa tỉnh ngủ, đầu còn cuộn tròn ở trong cánh, thân thể cuộn thành một quả cầu nhung màu xanh, rất là đáng yêu. Nhưng vừa nghe thấy nước sông nổ vang thì nó đã giật mình ngẩng đầu, đôi mắt tròn xoay vòng, cuối cùng ngắm nhìn bọt sóng ở mép sông, trong miệng phát ra một tiếng kêu thật to.