“Theo tư liệu lịch sử ghi lại, lúc Mân Quốc xảy ra chính biến cung đình thì có một đội cung nhân từ trong hoàng cung trốn thoát, bọn họ trèo đèo lội suối đi vào Dĩnh Xương để trốn mối họa. Sau đó có vài người ở địa phương kết hôn sinh con, cứ thế yên ổn sống, còn có ít cung nữ bị đại quan và quý nhân lúc ấy mua đi, đến làm vũ nữ và thiếp thị trong phủ.”
Tưởng Tích Tích nghẹn họng trân trối nhìn Trình Mục Du, “Cho nên, oan hồn trên trâm ngọc kia có thể là cung nữ nào đó của Mân Quốc sao?”
“Nữ nhân kia bám vào trên người Xuân Mai thì bị Viễn Nhi nhìn thấy. Hắn thấy nàng ta khiêu vũ, hơn nữa còn nhảy cực tốt. Lúc này ta mới đột nhiên nghĩ tới điển cố này, có thể mang theo một cây trâm ngọc quý báu, lại tinh thông nhảy múa như thế thì chỉ có người trong cung.”
“Đại nhân,” Tưởng Tích Tích hành lễ, “Xin cho phép thuộc hạ đi với ngài, tốt xấu gì dọc đường còn có người chiếu ứng lẫn nhau.”
Trình Mục Du lắc đầu, “Ngươi cần phải lưu lại Tân An, ta luôn cảm thấy trâm ngọc kia còn chưa ra khỏi thành, rất có thể nó đang ẩn núp ở nơi chúng ta không nhìn thấy. Nếu lại có chuyện gì xảy ra thì nơi này không thể không có người chiếu cố được.”
“Nhưng ai sẽ đi cùng ngài chứ, Sử Phi sao?”
Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến, Sử Phi xốc rèm cửa đi đến, “Đại nhân, Yến cô nương đang chờ ở ngoài cửa.”
Trình Mục Du hướng Tưởng Tích Tích cười, vỗ vỗ bả vai nàng, “Tân An thành liền giao cho ngươi.” Nói xong, hắn liền sải bước đi ra cửa, bóng dáng đĩnh bạt trong chốc lát đã biến mất ở cuối hành lang dài.
Tưởng Tích Tích chà xát tay, bên miệng hiện lên một tia cười giảo hoạt, “Có một sự giúp đỡ đắc lực như vậy, đương nhiên đại nhân không cần ta rồi.”
Ba người không ngừng quất ngựa một ngày đường, đến lúc mặt trời lặn mới tới Dĩnh Xương phủ. Huyện lệnh Dĩnh Xương là Quách Phủ là đồng môn của Trình Mục Du. Hắn thấy ba người bọn họ tới thì tất nhiên là nhiệt tình khoản đãi, tự mình đưa bọn họ vào phủ.
Nói chuyện phiếm vài câu xong, Trình Mục Du liền đem đề tài chuyển dời đến vấn đề chính, đem chuyện Thường gia và cây trâm ngọc hình con bướm ra nói cho hắn.
Quách Phủ sửng sốt một hồi lâu mới tiêu hóa hết cả vụ án này nhưng hắn cũng là người lưu loát, ngay đêm đó đã đem sổ sách về dân cư ra tìm. Mấy nha dịch lật giở suốt năm canh giờ, rốt cuộc cũng trình được kết quả đi lên. Quách Phủ một tờ giấy hơi mỏng đưa đến trước mặt Trình Mục Du, “Trình huynh, tuy rằng đây là chuyện của tiền triều rồi nhưng may vẫn được ghi chép lại. Theo ghi chép lúc ấy, cung nhân Mân Quốc được an trí đến Dĩnh Xương có tổng cộng 121 người, trong đó 57 người là nam tử, dư lại 64 vị là nữ tử. Trong đó vũ nữ có mười bốn người, đây là tên mười bốn người đó. Đáng tiếc, rất nhiều người trong số này đã không còn trên nhân thế, một bộ phận khác thì không biết kết cục ra sao. Chỉ có một người, trên sổ sách có ghi địa chỉ của nàng ta, nhưng không biết địa chỉ này còn đúng không.”
Trình Mục Du cầm tờ giấy kia đứng lên, nhẹ nhàng đọc ra ba chữ viết bên trên, “Tân Tử Dư.”
***
Sử Phi cưỡi ngựa từ nơi xa chạy đến chỗ hai người bọn họ, vó ngựa hất tung lên một đám bụi. Hắn xoay người xuống ngựa, “Đại nhân, phía trước căn bản không có thôn xóm gì, càng không có cái gì gọi là Lưu phủ, chỉ có một con sông lớn, Quách đại nhân này có phải cho địa chỉ sai rồi không?”
Trình Mục Du hướng phía trước nhìn nhìn, chỉ thấy ở nơi xa có một con sông lớn lấp lánh phản chiếu ánh mặt trời, giống một thanh ngọc đái vắt qua hai ngọn núi. Hắn lắc đầu nói: “Địa chỉ hẳn là không sai, chỉ là đây đã là chuyện 50 năm trước, ngay trong triều đại của chúng ta thì Dĩnh Xương cũng đã hai lần sửa đường sông, địa chỉ khó tìm cũng là đúng thôi.”
Sử Phi gãi đầu, “Tân Tử Dư là người duy nhất có ký lục ghi chép lại, nếu không tìm được nàng ta thì một manh mối cuối cùng này của chúng ta cũng bị chặn rồi.”