Nói xong, nàng liền xoay người giống như phải đi, Tần Ứng Bảo một phen bắt được tay nàng, vội nói “Trở về làm cái gì? Để người làm thêm ghế là được mà.”
Gã sai vặt bên cạnh nghe được thì vội vàng dọn dẹp rồi đem ghế dựa đến, sau đó tiến lên xin chỉ thị, “Giáo úy, ghế này ngài xem nên đặt ở chỗ nào?”
Tần Ứng Bảo không thềm nhìn gã kia mà chỉ nhìn chằm chằm đôi mắt phượng của Tạ Tiểu Ngọc, “Còn có thể đặt chỗ nào, Tiểu Ngọc đương nhiên là phải ngồi gần ta rồi.”
Gã sai vặt kia đáp lời, nhanh chóng đem ghế dựa đặt xuống, Tạ Tiểu Ngọc chậm rãi ngồi xuống, ngón tay còn nắm chặt tay Tần Ứng Bảo, nửa khắc cũng không tách ra. Thấy tình cảnh đó, các tân khách đều châu đầu ghé tai nghị luận:
“Còn chưa qua cửa đâu, vậy mà đã có thể cùng đại phu nhân cùng ngồi cùng ăn.”
“Nếu đã qua cửa, lại sinh một đứa con thì ta xem nữ chủ nhân của giáo úy phủ hẳn là phải đổi người khác rồi.”
Những lời này Hồng Dục nghe thấy hết. Nàng ta trộm nhìn thoáng qua Tần phu nhân ngồi bên cạnh, thấy lưng nàng ta thẳng tắp, mặt không biểu tình mà nhìn sân khấu, cùng với hai người đang thân thiết nóng bỏng bên kia hình thành hai mảnh đối lập rõ ràng. Trong lòng Hồng Dục phát lạnh, trong mắt thiếu chút nữa là chảy nước mắt. Cũng may một tiếng “Loảng xoảng” vang lên, các diễn viên bắt đầu từ sau màn sân khấu đi lên đài, mọi người trong đại sảnh đều yên lặng theo dõi.
Bắt đầu buổi biểu diễn là các tiết mục múa cờ, quạt, chiêng, múa kiếm, sau đó là diễn tạp kịch. Theo tiếng la gõ vang, năm người lần lượt lên đài, mang theo trâm hoa khăn vấn đầu, mặc áo cổ tròn đai lưng, trên mặt bôi vẽ nhìn không ra bộ dáng thực, cùng nhau chào hỏi rồi mượn tiếng phụ nhân địa phương Sơn Đông, Hà Bắc bắt chước như thật mà nói chuyện khiến dưới đài tiếng cười vang lên không ngớt.
Đứng ở một bên là một nam nhân vóc dáng cao lớn, đội khăn mềm, người mặc áo ngắn, phanh hai vạt áo để lộ ngực bụng. Tay trái hắn cầm một lồng chim, bên trong có một con chim nhỏ. Hắn duỗi tay trêu con chim nhỏ khiến nó kêu lên vài tiếng nhưng sau đó liền ngậm miệng không kêu nữa. Bất đắc dĩ, nam nhân chỉ đành phải học vài tiếng chim kêu thì con chim kia mới ở trong lồng bay lên bay xuống theo tiếng gọi của hắn.
Tần Ứng Bảo dùng khuỷu tay chạm vào Tạ Tiểu Ngọc, “Nàng xem, gặp được đồng liêu rồi.”
Tiểu Ngọc không để ý đến hắn, chỉ nhìn nam nhân kia chằm chằm không chớp mắt. Nam nhân kia biểu diễn xong thì cũng nhìn nàng, trong mắt hắn có lệ quang. Tạ Tiểu Ngọc ngả ngớn hướng hắn cười, duỗi tay ôm lấy cánh tay Tần Ứng Bảo, đem đầu nhẹ ngả lên vai hắn. Tần Ứng Bảo trong lòng cũng động, cũng dựa tới, ngửi được một mùi hương từ người nàng khiến hắn nhất thời như si như say, phảng phất như mọi thứ xung quanh không tồn tại trên đời, chỉ có hắn và nàng cứ thế vĩnh viễn dựa vào nhau, thẳng đến thiên hoang địa lão.
Bùi Nhiên cầm lồng chim đứng ở trên đài, đôi mắt chua xót sắp không mở ra được, nhưng hắn vẫn không thể rời mắt khỏi đôi tình nhân dưới đài: Là hắn đã lo lắng qua nhiều rồi sao? Tiểu Ngọc hiện tại mặc vàng đeo bạc, cuộc sống so với trước không biết tốt hơn bao nhiêu. Uổng cho hắn còn muốn cứu nàng thoát khỏi ma quật, không nghĩ tới bên ngoài kia mới là ma quật của nàng. Hắn suy sụp cười cười, tiếng nhạc chưa dứt thì hắn đã lặng lẽ đi xuống sân khấu.
Đêm đã khuya, bên ngoài nổi lên gió lạnh, tuy rằng trên tay nắm hai cái lò sưởi nhưng Tần phu nhân vẫn không nhịn được hắt hơi một cái. Tạ Tiểu Ngọc không lạnh, tay nàng bị Tần Ứng Bảo nắm, trong lòng bàn tay thậm chí còn đổ mồ hôi, dinh dính.
“Phu nhân, để nô tỳ đi lấy cho ngài một cái áo khoác.” Hồng Dục xin chỉ thị xong thì Tần phu nhân gật gật đầu, nàng ta liền đứng dậy đi ra cửa hông.
Thấy thân ảnh nàng ta biến mất bên ngoài rèm cửa, Tạ Tiểu Ngọc cũng rút tay ra, “Ta có chút buồn bực, muốn ra ngoài đi dạo.”
“Ta đi với nàng.” Tần Ứng Bảo mới vừa đứng dậy, lại bị nàng nhẹ nhàng đè trở về.
“Không cần, ta chỉ tùy tiện đi dạo, khách khứa còn ở đây nhiều thế kia, nào có chuyện chủ nhân lại rời đi chứ.”