Quân Sinh hiện tại được vây quanh bởi ánh đèn dầu thì trong lòng cũng có ấm áp. Nàng đi đến một ngã rẽ, thoáng do dự một chút, vẫn quyết định tới Lưu gia nhìn một cái, hỏi thăm chút tình hình rồi mới về nhà.
Lưu gia ở cuối ngõ nhỏ, trước cửa có một thềm đá thật dài. Trước kia nàng cùng Yến Nhi tới tìm Thúy Vũ thì luôn đứng bên cạnh thềm đá mà oán giận, nói giỡn sao con đường này lại khó đi thế, mỗi lần đều đi đến mỏi chân, sau này không bao giờ tìm tiểu nha đầu này chơi nữa. Nhưng hiện tại…… Quân Sinh nhìn ánh trăng mới trèo lên trên bầu trời, tâm tình lại xuống thấp. Nàng khẽ thở dài một tiếng, “Thúy Vũ a, ngươi rốt cuộc đã đi đâu. Nương ngươi đều vì ngươi mà ngã bệnh, ngươi là người hiếu thuận như thế, mau trở về đi. Ta còn chưa dạy ngươi cắt giấy hình thất tinh đối nguyệt đâu. Kỳ thật nó rất đơn giản, lấy trí thông minh của ngươi hẳn là rất nhanh sẽ học được. Đến lúc đó ngươi dán nó lên cửa sổ, nhất định sẽ xinh đẹp cực kỳ. Đúng rồi, còn có Trương công tử kia, ngươi biết không, hôm nay ta nhìn thấy hắn. Hắn chính là ở ngoại ô thành, thoạt nhìn cũng giống ngươi, là một người con hiếu thảo. Ngươi nếu thật sự thích hắn thì ta sẽ để nương ta thông báo với nương ngươi, để nàng tìm bà mối đi qua nói một câu. Không biết chừng sẽ có thể thành toàn một đoạn nhân duyên tốt cho ngươi a.”
Nghĩ đến đây, Quân Sinh âm thầm rơi nước mắt. Nàng cùng Thúy Vũ là từ nhỏ lớn lên cùng nhau, tình cảm như tỷ muội. Hiện tại Thúy Vũ đột nhiên mất tích, trong lòng nàng nôn nóng không thôi. Tuy nàng không biểu hiện trước mặt người nhà họ Lưu gia nhưng cũng không hề lo lắng ít hơn họ. Nàng chỉ hận mình không phải đáng nam nhi, nếu không có thể giống Lưu Minh, cùng đi với quan phủ đi tìm Thúy Vũ.
Quân Sinh nhấc váy, đi lên bậc thang, thình lình thấy được một đôi chân. Đôi chân đó đừng ở bậc thang không xa nàng, đi một đôi giày vải, đế giày dính cỏ và bùn đất, phảng phất giống như đã đi một đường xa rồi mới tới nơi này.
Quân Sinh trong lòng “Lộp bộp” một chút, ngẩng đầu nhìn thấy một bóng người đang đứng trên thềm đá, cúi đầu nhìn nàng. Người nọ đưa lưng về phía ánh trăng cho nên nàng không nhìn thấy khuôn mặt người kia, chỉ thấy một cái bóng mơ hồ.
“Ngươi……” Nàng vươn một tay đỡ mặt tường trơn ướt, một tay chỉ vào thân ảnh người kia. Ánh trăng đem bóng dáng của hắn kéo thật dài, thoạt nhìn tựa như quỷ mị đến lấy mạng, “Ngươi…… Ngươi là ai?”
“Hắc hắc, hôm qua là ta mắt bị mù, không thấy được cô nương. Cái nha đầu mới mọc lông tơ kia có cái gì tốt đâu. So với ngươi thì đúng là một trên trời một dưới đất, giống như mây và bùn a.”
Nghe nói vậy, Quân Sinh kinh hãi, nàng cất bước muốn chạy trốn nhưng hai chân lại mềm như bông, giống như không thể động đậy.
Người nọ lung lay đi xuống bậc thang, duỗi tay liền hướng về phía khuôn mặt non mịn của Quân Sinh. Quân Sinh không dự đoán được hắn sẽ lớn mật như thế, thân mình liền lùi về phía sau, dưới dưới chân trượt một cái, cả người liền nghiêng một cái ngã trên mặt đất.
Tay Quân Sinh lung tung hướng về phía trước muốn tóm lấy cái gì nhưng chỉ có không khí lướt qua tay nàng, cái gì cũng không thấy. Nàng nhắm mắt lại, chuẩn bị nghênh đón cơn đau đớn vì bị ngã. Nhưng thân thể nàng không bị ngã lên thềm đá như nàng tưởng mà được một cánh tay nhẹ nhàng ôm lấy.
“Cánh tay cô nương thật sự mềm, giống như sa tanh vậy,” giọng nói chói tai kia vang lên từ phía sau, còn có một ngụm nhiệt khí phun ra. Kẻ kia ngửi tóc nàng, “Ân, thơm quá, đáng tiếc a, tóc không thể ăn, sẽ bị nghẹn. Tóc của nữ nhân đều dài, nhổ từng sợi thật là phiền toái.”
Nước mắt của Quân Sinh thiếu chút nữa liền tràn mi, nhưng nàng cố gắng nuốt trở về. Nàng nhớ tới mái tóc của Thúy Vũ, vừa đen vừa mềm, còn mang theo mùi bồ kết dễ ngửi. Tóc là niềm tự hào của Thúy Vũ, nàng luôn búi những kiểu khác nhau, rồi vui tươi hớn hở tới tìm mình khoe ra.
“Thúy Vũ…… Nàng…… Nàng đã……”