“Hắn là người phương nào?” Lưu Tự Đường thấy Hề bá thần sắc bi thương, nên cũng đè thấp thanh âm, sợ quấy nhiễu hồi ức của ông.
Hề bá nhìn hũ tro cốt, trầm mặc nửa ngày, tròng mắt mờ đục càng trở nên hỗn độn. Nhưng sau đó, bên môi ông lại đột nhiên hiện lên nụ cười, “Kỳ thật cũng không phải chuyện khó lường gì, tất cả chỉ vì người trong hũ tro này quá mức bướng bỉnh, sau khi chết cũng không thể sống yên ổn, đem toàn thôn náo loạn đến gà chó không yên, thậm chí còn có người mất mạng nữa cho nên thôn dân mới đối với hũ tro cốt này tránh không kịp.”
“Rốt cuộc là việc gì lại có thể làm thôn dân sợ hãi thành cái dạng này?”
“Nàng tên là Lãnh Ngọc, là khuê nữ duy nhất của một vị lão gia, từ nhỏ đã được sủng ái cho nên tính tình có chút kiêu ngạo. Sau khi Lãnh lão gia mất thì Lãnh tiểu thư liền xa rời quần chúng, rất ít cùng thôn dân lui tới, ngẫu nhiên ở trên đường gặp được thì nàng cũng không nói nhiều lời mà chỉ mắt lạnh nhìn mọi người rồi nghiêng người rời đi, thật đúng với chữ “Lãnh” trong tên nàng.”
“Nếu không thích tiếp xúc với người khác thì sao cái chết của nàng lại liên lụy tới mọi người trong thôn chứ?” Lưu Tự Đường khó hiểu hỏi.
“Năm ấy mùa đông thực khô hạn, ngay cả Ngọc Hà đều sắp cạn, nước cạn đến chỉ còn lại một vũng nước to bằng cái đầm miễn cưỡng đủ nước cho mọi người trong thôn sử dụng. Vào ngày đông chí đó thì ngay cả đầm nước cũng đóng băng lại, chỉ còn dư lại một cái lỗ nhỏ ở giữa đầm. Ngày đó, cơ hồ người cả thôn đều vây quanh bờ Ngọc Hà mà thở ngắn than dài, không biết nước đông lại thế này thì lấy nước đâu mà dùng. Ta lúc ấy cũng ở trong đám người, bên cạnh là Nghiêm lão đầu nhi vì tranh cãi đi nơi nào lấy nước mà mặt đỏ tai hồng. Đúng lúc này, không biết ai kêu lên: ‘Lãnh tiểu thư…… sao lại đi trên băng vậy?’ ta kinh ngạc ngẩng đầu, quả nhiên thấy được nàng. Nàng mặc một thân áo bào trắng to rộng, thật cẩn thận ở trên mặt băng mà đi, trong tay còn cầm một cái thùng gỗ.”
“Chẳng lẽ nàng ấy muốn pha băng lấy nước sao?” Lưu Tự Đường nhịn không được đánh gãy lời Hề bá nói.
Hề bá sắc mặt ngưng trọng gật gật đầu, “Nàng tính cách quái gở, ngày thường không muốn cùng người khác tiếp xúc, cho nên gặp phải chuyện thì cũng không bỏ được thể diện mà nhờ người khác hỗ trợ. Ta tưởng nàng là vì nhu cầu cấp bách muốn dùng nước nên kiên trì không đi xuống, sợ vạn bất đắc dĩ một người nữa đi lên thì mặt băng sẽ vỡ ra. Nhưng mặt băng kia vừa trơn vừa lạnh, nàng ấy đứng cách cái lỗ tầm một thước, ném cái thùng gỗ vài lần nhưng chưa ném trúng. Ta nhìn thấy vô cùng nguy hiểm thì liền ở trên bờ gọi nàng ấy: ‘Lãnh tiểu thư, ngươi cứ bình tĩnh, chút nữa tìm một nam nhân trẻ tuổi đem mặt băng kia đập ra là có thể lấy nước rồi.’ Nhưng nàng ấy nhìn cũng không thèm nhìn ta một cái, cũng như không nghe thấy lời ta khuyên can mà vẫn ném thùng nhưng vẫn không trúng, sau đó lại kéo lên rồi lại ném ra. Cứ như thế lặp lại mười mấy lần, nàng không làm sao làm được nên đành phải xê dịch về phía trước đi tới, rồi lại ném thùng qua. Nhưng nàng dùng sức lớn, thùng gỗ lần này rơi vào trong nước nhưng cả người nàng cũng bị kéo theo luôn, rơi vào trong đầm. Mọi người không khỏi kinh hô lên. Lúc này tất cả mọi người đều luống cuống, người trước tiếp người sau chạy đến bờ sông, muốn vớt nàng ấy lên nhưng vài người cùng đi lên khiến mặt băng chịu không nổi mà lập tức liền nứt ra một đường, hù bọn ta sợ đến mức ngay lập tức phải nhảy về bờ, đứng ngốc ở đó không biết phải làm sao. Nếu đi xuống thì thực sự nguy hiểm, không đi xuống thì lại không thể trơ mắt nhìn Lãnh tiểu thư chết đuối ở trong sông. Lúc đoàn người do dự thì chúng ta nghe thấy mặt băng có tiếng ‘ bùm bùm ’ truyền đến. Hóa ra Lãnh tiểu thư vì tự cứu mình mà đôi tay dùng sức chống lên mặt băng bên cạnh bò lên. Nhưng băng kia rất mỏng, nàng vừa bám lên liền vỡ vụn, mà Lãnh tiểu thư rơi vào trong nước một lần nữa.”
“Sau lại thế nào?” Lưu Tự Đường như người lạc vào trong cảnh, nôn nóng hỏi.